Có đôi khi, Âu Tuấn vẫn luôn không cảm nhận được uy nghiêm đội trưởng của cô, nhưng có đôi khi, lại cảm nhận được rõ ràng.
Rõ ràng thường ngày chính là một con khỉ nhảy nhót lung tung, nhưng khi làm việc lại cực kỳ nghiêm túc.
Giản Linh uống hết một ly Coca lạnh, vui sướng khẽ thở dài một hơi mới nói: “Em tức giận hay không tức giận, cũng sẽ đều làm như thế. Đây cũng không phải cố ý đối phó với anh ta. Chỉ là, dù sao em cũng nên tỏ thái độ, em muốn vui vẻ thì phải xem anh ta ở cạnh anh tư em như nào, sau này nếu anh ta dám bắt nạt anh tư em thì sao?"
Âu Tuấn cười nhẹ một tiếng: “Có em ở đây, anh ta dám sao.”
“Đúng rồi.” Giản Linh gật đầu: “Cho nên em phải càng nghiêm túc hơn một chút, anh ta sẽ càng không dám, đúng không?”
“Đúng.” Âu Tuấn duỗi tay xoa đầu Giản Linh.
Mặt trời vừa xuống núi, chuông cửa đã vang lên.
Không cần nghĩ cũng biết nhất định là Nick tới.
Giản Linh đi qua mở cửa, nhìn đến thấy tên quỷ hút máu kia cầm một túi đồ lớn đứng ngoài cửa, Giản Linh liếc anh ta một cái, lê dép lê xoay người vào phòng khách.
Nick đi vào theo.
“Cậu mua cái gì thế?” Âu Tuấn ngồi trên sô pha, thấy túi lớn mà Nick đang xách, hất cằm hỏi một câu.
“Nguyên liệu nấu ăn.” Nick cười.
Âu Tuấn: “Cho chúng tôi?”
“Không.” Nick lắc đầu, quen cửa quen nẻo mở ngăn lạnh của tủ lạnh ra, lấy đồ ăn đựng trong chai Coca lớn, mở nắp chai uống một hơi.
Sau đó, vẫn còn chưa đã thèm mà liếm cánh môi, híp mắt đóng nắp để lại tủ lạnh.
Lúc này mới nói với Giản Linh: “Tiểu Linh, hôm nay tôi không tới bệnh viện.”
Giản Linh vốn vẫn luôn không thèm nhìn anh ta, nghe thấy lời này mới lười biếng nhìn lên: "Sao? Anh muốn xin nghỉ à?"
"Thời gian gần đây, Giản Thành đang bận chuẩn bị tranh để tham gia triển lãm, tôi phải đi làm chút đồ ăn cho em ấy, nếu không em ấy có thể không ăn một hạt gạo cả ngày."
Lúc Nick nói đến Giản Thành, không có bất kỳ điều gì giấu diếm, gọn gàng dứt khoát nói trước mặt Giản Linh: "Lúc em ấy vẽ tranh sẽ chuyên tâm cỡ nào chắc cô cũng biết. Cả ngày hôm qua em ấy đều không ăn gì, buối tối sau khi xong việc ở bệnh viện tôi mới tới làm đồ ăn cho em ấy, em ấy quá đói nên ăn vội, cuối cùng nôn hết ra."
Túi nguyên liệu nấu ăn trong tay anh ta, cũng là để đem cho Giản Thành.
Giản linh mím môi, khẽ nhíu mày, im lặng một lúc lâu, cô mới gật đầu: "Được, đi đi."
Sự uy hiếp của Giản con khỉ cuối cùng vẫn quá rõ ràng.
Cô ngừng một lát mới nói tiếp: "Mang cả đồ ăn của anh đi đi, sau này không cần tới đây điểm danh nữa."
Nick không nhúc nhích, chỉ nhướng mày nhìn cô.
Giản Linh ngước mắt, đối diện với cặp mắt xanh thẳm kia, hít sâu một hơi, dường như đã trải qua đấu tranh nội tâm rất quyết liệt, nghẹn ra một câu: “Anh tôi… Nhờ anh chăm sóc một chút. Đừng để anh ấy bận đến không ăn không uống không ngủ.”
Nick cong khóe môi một chút: “Yên tâm.”
Giản Linh xua xua tay: “Được rồi, anh đi đi, tôi nhìn thấy anh là thấy phiền.”
Nick không nói chuyện, chỉ bình tĩnh nhìn Giản Linh, trầm mặc một lát, anh ta mới nói “Cảm ơn cô, đội trưởng Giản.”
Mặc kệ như thế nào, trong lòng Nick vẫn rất cảm kích Giản Linh, cũng rất áy náy.
Dù sao, anh ta vốn nên giữ khoảng cách với Giản Thành.
Nếu không phải là Giàn Linh, mà là bất kỳ ai khác, cho dù anh ta thuộc bộ đội đặc thù của nước A, nhưng nếu dám yêu đương với người nhà đội trưởng đội hành động của con người.
Vậy thứ chờ đợi anh ta, nhất định là hình phạt cực kỳ khắc nghiệt, thậm chí có khả năng bị xử tử. Dù sao, có rất nhiều quy định không có tình cảm.
Cho nên Nick hiểu rất rõ áp lực mà Giản Linh đang gánh vác, cũng hiểu rõ sự do dự và đấu tranh trong lòng cô.
Giản Thành cũng đã nói rất nhiều lần, nếu nhà họ Giản đã biết chuyện này, vậy người gánh vác áp lực lớn nhất, không phải Giản Thành, mà là Giản Linh.
Bởi vì dù sao Nick cũng là cấp dưới của Giản Linh.
Mấy ngày trước Giản Thành vừa nói: "Anh đừng nghĩ bé Năm dường như không thích anh vì chuyện này, thật ra tính cách con bé là vậy, nếu nhà em đã biết chuyện này, con bé nhất định sẽ gánh vác toàn bộ trách nhiệm về phần mình, không muốn có một chút áp lực nào đến hai chúng ta. Đây là em gái em, em hiểu con bé rất rõ. Cho nên bây giờ con bé nói anh đi bệnh viện chăm sóc người bị thương hay mỗi ngày điểm danh gì đó, anh cứ nghe theo con bé đi."
Tính cách này của Giản Linh, Nick cũng không phải không biết, từ sau khi anh ta làm cấp dưới của Giản Linh, không biết đã bao lần thấy Giản Linh một mình gánh vác mọi chuyện. Thực ra những nhóc con ở bộ đội đặc thù như bây giờ đều là do cô nuông chiều ra hết.
Cô dạy dỗ bọn họ thế nào cũng được, nhưng lại không muốn để người khác trách cứ một câu.
Sau khi Nick rời khỏi, Âu Tuấn thấy cảm xúc của Giản Linh không quá tốt, nên nghĩ nếu không cứ kéo cô ra ngoài đi dạo một chút.
Đúng lúc Nhạc Phong gọi tới, nói sau lần huấn luyện đó, cũng chưa gặp lại nhau, tối nay cùng đi ăn xiên nướng, chơi mạt chược gì đó. Trời nóng đúng là thời điểm tốt để ăn xiên nướng chơi mạt chược
Dù Âu Tuấn cũng không biết Nhạc Phong căn cứ vào cái gì mà phán đoán là trời nóng thích hợp đi ăn xiên nướng và chơi mạt chược.
Nhưng thấy cảm xúc của Giản Linh có chút kém, Âu Tuấn cảm thấy ra ngoài uống chút bia lạnh, ăn ít thịt nướng, rồi chơi mạt chược cũng không tệ, có thể điều tiết cảm xúc.
Âu Tuấn cảm thấy mình có chút hết thuốc cứu… Đã nhìn quen dáng vẻ hi hi ha ha của con khỉ này rồi, giờ chỉ cần cô có chút không vui, anh sẽ khó chịu hơn cô
Sau khi cúp điện thoại, Âu Tuấn nói: "Đi thôi, Nhạc Phong rủ đi chơi mạt chược."
Giản Linh làm tổ trên ghế sô pha, híp mắt giống con mèo lười biếng. Nghe thấy lời này, dường như cũng không quá hào hứng, chỉ nâng mi mắt nhìn Âu Tuấn, nhẹ giọng hỏi một câu: “Nhạc Phong…Rất có tiền à?”
“Cũng không chơi lớn.” Âu Tuấn nói: “Tùy tiện chơi chút thôi.”
Giản Linh vươn một ngón tay lắc qua lắc lại: “Chuyện này không liên quan tới chơi lớn hay không." Cô nghĩ một lát rồi hỏi: "Một tháng Nhạc Phong kiếm được khoảng bao nhiêu?"
"30 triệu thì vẫn có." Âu Tuấn trả lời.
Giản Linh đứng dậy, cuối cùng cũng không lười biếng như mèo nữa, cô duỗi eo một cái: "Được, vậy hôm nay thắng một tháng tiền lương của anh ta.“
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!