Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Nghe thấy Giản Linh nói vậy, Âu Tuấn không khỏi ngẩn người.

Nếu nói con khỉ này trì độn, vậy cô thật sự rất trì độn, đến giờ vẫn không nhìn ra ý đồ của Từ Mộ Hành.

Nhưng nếu nói cô nhạy bén, thì cô lại nhìn thấu rất rõ chuyện Âu Tuấn không thích Từ Mộ Hành.

Thật ra tuy Giản Linh không hiểu vì sao Âu Tuấn lại không thích Từ Mộ Hành như vậy không, nhưng cô không thích Âu Tuấn không vui.

Cô hy vọng anh vui vẻ.

Cho nên, nếu anh không vui, vậy không chơi nữa, về nhà hai người bọn họ cùng xem TV còn hơn.

“Không đến mức.” Âu Tuấn nói: “Nhạc Phong và Tuyên Đăng Nhật còn ở đây, dù sao cũng là bọn họ hẹn tới, anh và Nhạc Phong làm bạn từng ấy năm rồi, vẫn phải cho cậu ấy chút mặt mũi.”

Giản Linh cảm thấy cũng có đạo lý, nghĩ một lát rồi gật đầu, sau đó liền hỏi một câu: “Một tháng tiền lương của Từ Mộ Hành có thể có bao nhiêu?”

Âu Tuấn vui vẻ: “Sao? Đợi lát nữa chơi mạt chược, em không chỉ muốn thắng một tháng tiền lương của Nhạc Phong, còn muốn thắng cả một tháng tiền lương của Từ Mộ Phàm sao?”

Giản Linh đặt một xiên đồ nướng lên khay Âu Tuấn đang bưng, nhìn về phía anh: “Anh sẽ vui vẻ hơn chút không?”

“Hửm?” Âu Tuấn nhìn cô, cười cười: “Anh cũng không quá không vui…”

Giản Linh bĩu môi nói: “Ạnh lừa ai chứ, mặt cũng sắp xị ra đến cằm rồi.”

Có đôi khi cô có chút trì độn không biết cách nhìn sắc mặt người khác, nhưng đối với cảm xúc của Âu Tuấn, cô coi như có thể nhìn thấu.

Tuy ngày thường Âu Tuấn không quá nhiệt tình với người khác, lộ ra một chút lạnh nhạt xa cách, nhưng đó là thái độ bình thường, giống như anh đẹp đến mức không giống người khác, vẻ đẹp của anh luôn chói mắt hơn người khác.

Anh là người rất ít khi để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng đối với Từ Mộ Phàm, anh trực tiếp thể hiện cảm xúc ra ngoài, bực bội ở khóe mắt đuôi mày cũng không giấu được.

Giản Linh lại đặt một xiên thịt bàn chân gà lên khay, hỏi: “Anh nói xem nếu em thắng được một tháng tiền lương của Từ Mộ Hành, anh có thể vui vẻ hơn chút không.

Nói xong cô còn nâng cằm Âu Tuấn, dáng vẻ đùa giỡn con trai nhà lành.

Âu Tuấn cười nói: “Rốt cuộc em lấy tự tin và dũng khí ở đâu mà khẳng định nhất định có thể thắng? Nói chắc chắn như thế.”

Giản Linh nhướng mày: “Khó mà nói là ai cho tự tin, nhưng dũng khí thì  bắt đầu từ cấp hai vẫn luôn là Lương Tĩnh Như cho.”

Âu Luật nghĩ một lát: “Vậy em thắng đi, nếu thắng có lẽ anh sẽ vui, lúc thi đấu thắng anh ta, anh rất vui.”

Giản Linh cười: “Vậy được, lát nữa chơi mạt chược anh cũng đừng lên, em sẽ dùng đại chiêu để tấn công.”

“Em còn có đại chiêu?” Âu Tuấn liếc cô một cái.

“Ngài cứ chờ mà coi…” Giản Linh nói xong thì nhìn thoáng qua đồ trên tay Âu Tuấn, cô nhíu mày.

Âu Tuấn chú ý tới: “Không thích ăn rau hẹ?”

Giản Linh bĩu môi: “Không thích.”

Âu Tuấn phủi tay ném lại rau hẹ về sọt trên mặt bàn: “Được rồi, từng này trước đã.”

Mang theo xiên nướng thơm ngon, Giản Linh vô cùng vui vẻ kéo Âu Tuấn qua bàn mấy người Nhạc Phong.

Nhạc Phong vừa lúc cầm bia tới đây, ngồi xuống trước bọn họ một bước: “Uống chút bia lạnh?”

“Được.” Âu Tuấn tùy ý gật đầu: “Chúng tôi tùy tiện chọn một chút, lát nữa thấy không đủ thì lấy thêm.”

“Không có gì, tùy tiện ăn chút là được.” Nhạc Phong xoa tay: “Chủ yếu là chờ đến tăng hai.”

Tăng hai đương nhiên chính là mạt chược, là một người Tứ Xuyên, hiển nhiên Nhạc Phong rất hứng thú với mạt chược.

Giản Linh híp mắt nhìn anh ấy, cười sâu xa.

Rất nhanh số lượng xiên nướng đã tăng lên, dù sao cũng là quán ăn lâu đời, hương vị rất không tồi, thời tiết tuy nóng, nhưng gầm cầu ở bên bờ sông, thường có một vài cơn gió thổi tới, lại uống thêm bia lạnh, không hề khó chịu.

Hơn nữa dù không hợp nhau, nhưng dưới hoàn cảnh cùng uống bia ăn xiên nướng, cũng có thể dần dần hòa hợp, huống hồ đàn ông vốn không tính toán chi li.

Hai chai bia xuống bụng, Âu Tuấn và Từ Mộ Hành còn có thể qua loa nói vài câu.

Giản Linh ở bên cạnh lôi kéo Nhạc Phong và Tuyên Đăng Nhật, hoàn thành sự nghiệp mai mối vĩ đại của cô.

“Nữ sinh viên! Đại học chính hiệu! Đại học C! Ngành tài chính! Xinh đẹp! Rất có hảo cảm với quân nhân, rất sùng bái, còn có đam mê chế phục.” Giản Linh nhẹ giọng nói: “Nhạc Phong, tôi cho bọn họ xem qua ảnh chụp của anh rồi. Bọn họ rất thích…”

“Bọn họ?!” Nhạc Phong sợ ngây người, anh ấy độc thân cũng không phải chuyện một hai ngày. Trước kia là ở bộ đội, hiện tại ở đội đặc công, không có cơ hội yêu đương, cũng lười sắp xếp, lâu như vậy cũng đã có chút quen rồi.

Cho nên Giản Linh bỗng nhiên làm mai đẩy thuyền, còn dùng đơn vị số nhiều 'bọn họ', khiến Nhạc Phong rất là sợ hãi, anh ấy rót một ly bia lạnh uống xuống

“Đội, đội, đội trưởng Giản, có phải cô có chút đề cao tôi rồi hay không?” Nhạc Phong run rẩy hỏi.

Giản Linh chỉ Tuyên Đăng Nhật bên cạnh: "Không có gì, để một người cho Tuyên Đăng Nhật. Nếu không phải hôm nay còn đi tăng hai đến khuya, tôi đã sớm gọi cả hai bọn họ, hai người họ rất thú vị.”

Nhạc Phong và Tuyên Đăng Nhật đều có chút ngượng ngùng, nhưng rõ ràng cũng rất có hứng thú. Dù sao… Tuổi tác tốt, nam thanh niên tốt.

Giản Linh cũng cảm thấy có chút không đành lòng, nhanh chóng nói: “Không sao, lần sau gọi ra để mọi người làm quen nhau, dù sao đều ở thành phố Yên Ninh, cơ hội nhiều lắm.”

Cô nghĩ một lát rồi mở khung thoại Wechat với Triệu Tân Bình, liếc mắt nhìn Nhạc Phong và Tuyên Đăng Nhật: "Nếu không, gọi video một chút nhé?"

Nhạc Phong đỏ mặt, ra vẻ trấn định uống một ngụm, tiếc là ly đã sớm rỗng, uống lên không còn một giọt, anh ấy lại xấu hổ mà buông xuống.

“Cũng… Cũng có thể.” Nhạc Phong nói.

Giản Linh cười hì hì: “Được, vậy để tôi hỏi bọn họ một chút.”

Ngón tay Giản Linh nhanh chóng gõ chữ trên điện thoại di động.

Quả lê sang chảnh: Chị đang ăn cơm với hai anh trai đạc công, hai em có muốn gọi video một chút không?

Thèm khát chảy dãi: ...!!!

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận