Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

"Rất là giỏi." Âu Tuấn vươn tay sượt qua mũi cô.

Chơi mãi cho tới một giờ sáng mới kết thúc, sau khi thống kê kết quả thắng thua, Giản Linh toàn thắng.

Nhạc Phong thua ít nhất, Tuyên Đăng Nhật thua thứ hai, Từ Mộ Hành thua nhiều nhất.

"Đội trưởng Từ đã nhường rồi." Giản Linh cười híp mắt.

Từ Mộ Hành có hơi không biết làm thế nào, nhưng dường như nghĩ đến chuyện gì đó, anh ta thấp giọng hỏi cô: "Đội trưởng Giản vẫn còn giơ cao đánh khẽ phải không?"

Giản Linh nhướng mày, đắc ý không nói cũng rõ, nhưng miệng vẫn khiêm tốn: "Đâu có. Tôi cũng không biết chơi thế nào."

Sau khi lái xe đưa họ trở về, lúc trước uống rượu ở Lỗ Lạc Nhân cũng đã đỡ hơn nhiều rồi.

Lúc về Vườn Quảng Nhã, Âu Tuấn lái xe.

"Buồn ngủ rồi phải không?" Một tay của Âu Tuấn cầm tay lái, một tay khác sờ đầu Giản Linh.

Cô cọ mặt vào lòng bàn tay của Âu Tuấn, sau đó co lại thành tư thế thoải mái trên ghế lái phụ, hơi nheo mắt, trông có vẻ hơi mệt mỏi.

Nhưng cô lại không ngủ, giọng nói nghe có vẻ mềm mại, lười biếng: "Có thể làm anh vui một chút thì không mệt, anh đã vui hơn chưa?"

"Anh rất vui." Âu Tuấn gật đầu, liếc mắt nhìn cô: "Chỉ là, em đánh bài này cũng may mắn quá."

"Đánh bài nào cũng giống nhau." Giản Linh dịu dàng nói.

Âu Tuấn nghĩ đến trước khi ra ngoài cô từng nói. Nhạc Phong là người tỉnh nào cũng không có tác dụng, quả nhiên không phải giả.

"Chỉ là em bình thường không hay đánh bạc." Giản Linh cười nheo mắt: "Không thể dựa vào cái này để ăn cơm."

Âu Tuấn nghe thấy cô nói thế thì hơi nhíu mày: "Sẽ không có gì không tốt chứ?" 

Anh cũng đột nhiên nhớ ra, mệnh cách của Giản Linh là trống rỗng, ở bộ đặc thù là để giúp đỡ người khác, cũng là vì để tích đức áp chế vận mệnh, đánh bạc cái chuyện đầu cơ trục lợi này… sẽ có gì không tốt không?

"Thỉnh thoảng chơi một chút thì không sao, cứ chơi thường xuyên thì chắc chắn không được." Giản Linh thờ ơ nói.

Chỉ là mặc dù nói như vậy, nhưng ngày hôm sau Giản Linh ngủ đến rất muộn mới thức dậy, Âu Tuấn biết ngay, chuyện này đối với cô chắc chắn còn sẽ tạo thành một gánh nặng nào đó trên cơ thể.

Âu Tuấn rất không đành lòng, thậm chí cảm thấy mình giận dỗi với Từ Mộ Hành thật sự không đáng.

Thế nên hai ngày liên tiếp, anh đều làm các món ăn ngon cho Giản Linh.

Thành phố Yên Ninh, sau khi trải qua thời tiết nhiệt độ cao trong một tuần, hôm nay cuối cùng cũng có một trận mưa vô cùng to, nhiệt độ không khí cuối cùng cũng giảm xuống, không còn nóng nực như vậy nữa.

Trong phòng khách, kênh truyền hình cuối cùng cũng dừng lại ở đài bản địa, Giản Linh đứng trước cửa sát đất, nhìn cơn mưa như trút nước ở bên ngoài, những hạt mưa rơi tí tách trên cửa sổ.

Vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, nhưng trong mắt lại có vẻ u sầu nặng nề. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên tấm kính, ngọn tay nhỏ thon dài hơi dùng sức, móng tay được cắt sạch sẽ với màu hồng nhạt khỏe mạnh, lúc này vì hơi dùng sức mà hơi trắng bệch.

"Sao vậy?" Âu Tuấn bưng một ly nước chanh đá đi đến đứng bên cạnh Giản Linh: "Trời mưa nên lại cảm thấy không thoải mái à?"

Anh biết cô không thích trời mưa.

Ánh mắt cô nhìn về phía nam xa xôi, mưa xối xả che mờ tầm nhìn: "Cơn mưa này… không đúng. Sẽ xảy ra chuyện. Chắc chắn sẽ xảy ra chuyện…"

Giọng nói của cô nghe có vẻ dường như chẳng đâu vào đâu, nhưng mà lúc cô thật sự nói chẳng đâu vào đâu thì sẽ luôn cười đùa cợt nhả, giờ lại có dáng vẻ nghiêm túc như vậy, chắc chắn không phải là mấy lời rỗng tuếch chẳng đâu vào đâu.

Hơn nữa, trong giọng điệu của Giản Linh, lộ ra một chút mệt mỏi.

Vốn dĩ Âu Tuấn không hề biết điều mà cô nói xảy ra chuyện là chỉ cái gì, cho đến buổi tối xem tin cuối ngày, trên đường cao tốc thành phố Yên Ninh đã xảy ra một vụ tai nạn liên hoàn rất lớn.

Trong đó có một xe buýt bị lật và bốc cháy, có mười người chết, hơn mười người bị thương, trong đó có không ít người bị thương nặng trong vụ tai nạn giao thông lớn này.

Bỗng nhiên Âu Tuấn hiểu ra sự mệt mỏi lúc trước của cô. Cô có thể nhìn thấu rất nhiều, hiểu rõ nhiều chuyện, nhưng lại chỉ có thể làm được bấy nhiêu. Loại cảm giác rõ ràng biết là sẽ có chuyện nhưng lại không thể thay đổi được gì, Âu Tuấn có thể hiểu được, sẽ làm người ta suy sụp bao nhiêu.

Giản Linh ngồi trên sô pha, nhìn chăm chú vào hiện trường vụ tai nạn trong tin tức được chiếu trên TV. Âu Tuấn khẽ thở dài, anh vươn tay ôm cô vào lòng, ấn đầu cô lên ngực anh: "Không liên quan đến em, đừng tự trách mình."

"Em biết." Giản Linh mỉm cười, khoé môi cong lên một góc nhìn thế nào cũng thấy hơi gượng gạo: "Nhưng có những lúc, anh biết được chuyện đó, cũng biết được hậu quả, nhưng lại không thể thay đổi, thật ra cũng rất khó chịu."

Khuôn mặt của Giản Linh kề sát lên ngực của Âu Tuấn, nghe tiếng tim đập đều đặn và mạnh mẽ trong lồng ngực của anh, dường như cũng có thể làm cho trái tim của cô bình tĩnh lại.

Mưa cứ không ngừng rơi, bầu trời ở bên rất âm u.

Một chiếc xe Mercedes SUV màu đen đi vào Vườn Quảng Nhã, dừng ngay ngắn trong bãi đậu xe, cảm giác khoảng cách bốn cái bánh xe và bốn góc của chỗ độ xe không lệch chút nào.

Một người đàn ông cao lớn tóc vàng mắt xanh bước xuống từ ghế lái. Mặc áo sơ mi màu đen, tay áo cuộn đến khuỷu tay, để lộ cánh tay trắng ngần, chắc chắn, chiếc quần ôm sát đôi chân thon dài.

Trên tay anh ta cầm một chiếc ô màu đen, anh ta mở ô ra rồi đi đến bên cửa ghế lái phụ, kéo cửa xe ra.

Người đàn ông bước xuống từ ghế lái phụ mặc một chiếc áo sơ mi cổ truyền bằng vải lanh, quần kaki sẫm màu được làm bằng cotton và vải lanh, hơi rộng, thấy cảm giác có vẻ rất thoải mái, cả người có vẻ như thảnh thơi và lười biếng.

Mái tóc trước trán được buộc thẳng trên đỉnh đầu bằng một chiếc băng đô đen đơn giản, lộ ra vầng trán trơn bóng và đầy đặn cùng với khuôn mặt dịu dàng, đẹp trai.

Là Nick và Giản Thành.

Mưa vẫn rất lớn, cho dù có che ô thì cơn mưa cũng giống như nằm ngang vậy, chỉ mới vừa xuống xe có vài giây, ống quần của Giản Thành đã bị thấm ướt.

Nick nhíu mày, một tay nghiêng chiếc ô đang cầm về phía Giản Thành, một tay khác ôm vai của anh ấy, cả người che chắn hướng mưa rơi xuống người Giản Thành.

Lúc Âu Tuấn nhìn thấy hai người họ, một người ướt nhẹp, một người ướt một nửa đứng ở trước cửa, anh hơi nhướng mày, có chút ngạc nhiên.

"Anh Tuấn." Giản quân mỉm cười, ánh mắt cũng hơi ngạc nhiên, dù gì Âu Tuấn trong ấn tượng của anh ấy, là một người quân nhân cẩn thận tỉ mỉ, cho dù mặc quần áo thông thường thì cũng khiến cho người khác cảm thấy nghiêm túc.

Nhưng trước mắt, áo ba lỗ, quần đùi và chân trần… quả thực làm cho người khác thấy hơi kinh ngạc.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận