Đôi tai của Giản Linh bỗng nhiên đỏ bừng, sắc mặt ửng đỏ.
"Cái đó… cái đó đương nhiên là anh tốt." Giản Linh mím môi nghĩ, lập tức bổ sung thêm: "Lão già đó có tốt với em đâu, em có thể có cảm giác gì chứ. Anh đối tốt với em nhất."
Đầu của Âu Tuấn nghiêng bên cạnh tai của cô, sau khi anh nghe xong câu này, Giản Linh đã nghe thấy anh cười khẽ, âm thanh trầm thấp ngọt ngào, vô cùng êm tai.
Giọng nói của anh vẫn lười biếng, chỉ có một âm tiết thôi mà nghe có vẻ cũng rất bịn rịn.
"Ngoan." Anh nói.
Sau khi về phòng, Giản Linh lập tức đi tắm.
Âu Tuấn ngồi trên sô pha trong phòng khách, TV vẫn đang mở, nhưng anh lại không hề nhìn vào TV, anh lấy máy ra gọi một cuộc điện thoại.
Vừa kết nối, Âu Tuấn lập tức hỏi ngay: "Cậu về rồi phải không?"
Đầu bên kia của Mạc Nghịch nghe có vẻ rất náo nhiệt, có lẽ anh ấy lại đang ở một nơi xa hoa nào đó ăn chơi trác táng, giọng nói mang theo nụ cười: "Về rồi. Đến nơi từ hôm trước. Sao vậy?" Mạc Nghịch thấp giọng cười: "Nhớ tôi rồi à?"
"Cút." Âu Tuấn nhíu mày nói, sau đó lập tức nói chuyện chính: "Lúc trước bảo cậu làm khuyên tai đó, nhanh chóng cho tôi xem hình, muốn làm ra cũng cần một khoảng thời gian phải không? Ngày thất tịch tôi phải lấy được thành phẩm."
"Ôi, ôi ôi ôi!" Mạc Nghịch ở đầu bên kia hơi ngạc nhiên: "Đây là gì? Là bất ngờ trong ngày lễ tình nhân à?"
"Sinh nhật cô ấy." Âu Tuấn hờ hững nói: "Cậu làm nhanh lên."
Mạc Nghịch: "Sinh nhật mà cô ấy còn rất biết chọn ngày nhỉ. Thôi được, không nói chuyện này tôi cũng nghĩ mấy ngày này gọi các cậu ra ngoài ăn bữa cơm, vậy tôi chọn một chút, ngày mai và ngày kia cậu dành thời gian ra nhé."
Âu Tuấn cúp điện thoại không lâu, Giản Linh đã tắm rửa xong rồi đi ra.
Cô cầm khăn nghiêng đầu lau tóc, ngồi lên sô pha.
Sau đó xích lại gần anh, Âu Tuấn vô cùng trôi chảy cầm lấy khăn lau tóc cho cô, lau đi lau lại.
Giản Linh cũng không cảm thấy không tự nhiên, để mặc cho anh lau.
"Lấy máy sấy tới đây anh sấy tóc cho." Âu Tuấn nói.
Giản Linh không thích sấy tóc, cô lắc đầu: "Không sấy, nóng lắm. Để khô tự nhiên đi..."
Âu Tuấn khẽ thở dài, anh đứng dậy đi lấy máy sấy tới đây.
Khuôn mặt Giản Linh toàn vẻ ghét bỏ nhìn máy sấy tóc trong tay anh.
"Con gái gội đầu không sấy khô, vừa ướt vừa lạnh." Nói rồi, anh cúi người xuống cắm điện, sấy tóc cho cô.
Sợi tóc của Giản Linh rất nhỏ, vô cùng mềm mại, tay của Âu Tuấn luồn qua tóc cô, như chạm vào sợi gấm ẩm ướt vậy.
Giản Linh chê sấy tóc không dễ chịu, nhưng lúc này nheo mắt lại, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dáng vẻ vô cùng thoải mái, dễ chịu.
Âu Tuấn mỉm cười, sấy tóc cho cô xong mới nói chuyện Mạc Nghịch hẹn ăn cơm.
"Mai mốt? Được. Nếu không có vụ án gì đột ngột, chắc là không có vấn đề gì về thời gian. Có cần chuẩn bị chút gì không?" Giản Linh hỏi.
"Không cần đâu. Đều rất quen thuộc, không cần phải phải coi trọng như vậy."
Buổi sáng ngày thứ hai, Mạc Nghịch nói thời gian và địa điểm cho Âu Tuấn biết.
"Là bữa tối ngày mai, vốn dĩ tôi muốn nói hôm nay, nhưng Gia Hào có vụ án hôm nay phải ra tòa, cho nên đặt bữa tối tối mai, được chứ?"
"Được." Âu Tuấn không có ý kiến: "Ở chỗ nào?"
"Đến Yến Cửu Lâu đi. Đó không phải là quán ăn của Giản Ba ư?" Mạc Nghịch ở đầu bên kia cười ha hả: "Có thể được giảm giá."
Âu Tuấn mỉm cười: "Nếu cậu không sợ mặt to thì nói với Giản Linh, còn có thể được miễn phí đấy."
Mạc Nghịch ở đầu bên kia chậc lưỡi thở dài: "Cho nên, số mệnh của cậu rốt cuộc là gì vậy, tại sao lại may mắn đến như thế…"
"Cậu thật sự đừng ngưỡng mộ số mệnh của tôi. Nhưng mà…" Âu Tuấn hơi đắc ý: "Cậu thật sự không ngưỡng mộ hết được vận may của tôi đâu."
"Ôi trời… Làm bạn bè nhiều năm như vậy, lúc cậu độc thân tôi chưa từng đả kích cậu, lúc này cậu đút cẩu lương lại không cho tôi thở, trực tiếp nhét một đống như vậy, cậu cũng không sợ tôi bị nghẹn chết ư?"
Mạc Nghịch ở đầu bên kia tức giận nói, hơn nữa để tránh Âu Tuấn tiếp tục nhét cẩu lương, Mạc Nghịch tắt luôn điện thoại.
Tâm trạng của Âu Tuấn lại khá tốt, bị cúp điện thoại tâm trạng cũng tốt.
Anh vừa ngâm nga hát vừa bước xuống giường, đi xuống tầng.
Phòng chính không đóng cửa, Giản Linh nằm ngủ khò khò trên giường lớn trong phòng chính, tóc buông xõa trên cái gối màu trắng, hơi lạnh của điều hòa chiếu thẳng lên giường, cô quấn một cái chăn nhỏ ngủ rất ngon.
Chỉ là không biết cô nằm mơ thấy gì, cô bập bập môi.
Âu Tuấn không nhịn được cong khóe môi, anh đi đến cố ý ngồi xuống thật mạnh bên cạnh cô.
Vậy mà cũng không thể làm cô thức dậy, cô lại quấn chăn giống như bé tằm vậy, tiến lại về phía anh.
Sau đó thực hiện một tư thế na ná như vươn vai, cũng không thức dậy, bỏ cái tay đang quấn lấy chăn ra khỏi.
Cánh tay trắng bóc như ngó sen, cái tay còn sờ mó hai bên, có lẽ là muốn ôm gối hoặc chăn nhỏ gì đó, không ôm được, cô ôm chân của Âu Tuấn.
Cô cũng không kén chọn, có cái để ôm là được, cô vẫn chu môi ngủ vô cùng ngon.
Âu Tuấn vẫn luôn cảm thấy con khỉ này ngủ rất buồn cười, lúc nhìn thấy cô có thể ngủ trong vài giây và có thể lăn qua lăn lại trên ghế lái phụ trên xe, anh đã cảm thấy rất thần kỳ.
Chỉ là lúc trước Giản Linh quấn trong chăn thì còn được, bây giờ cô duỗi cánh tay ra đây, chăn đã trượt xuống dưới, không nói đến lộ ra cần cổ và bờ vai trắng ngần, lúc cô ngủ còn mặc áo thun cổ rộng.
Hơn nữa các cô gái lúc đi ngủ phần lớn đều không mặc nội y, thế nên một phần trên cổ áo đó...
Âu Tuấn không biết mình nên để mắt ở đâu, phần đó nhấp nhô lên xuống… không, sóng gió cuồn cuộn… xí! Không thể nhìn.
Không sai, một mảng trắng bóc không thể nhìn đó.
Miệng lưỡi Âu Tuấn hơi khô khan, không thể không ầm thầm tự nói với chính mình… giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa.
Anh nói thầm khoảng chục lần, mới có thể đè xuống được phản ứng chào cờ nhiệt huyết sục sôi đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!