Âu Tuấn hơi ngại, Giản Linh thì hơi kinh ngạc nhìn anh, nhưng mà từ trước đến giờ cô luôn có thể làm dịu bầu không khí, vẻ buồn ngủ trong mắt vẫn còn chưa tan đi, lập tức làm ổ bên người anh.
Sau đó lấy điện thoại lên xem, điện thoại bàn của công quán gọi đến.
Vẻ buồn ngủ trong mắt cô tan đi một chút, ánh mắt nghiêm túc hơn, cô nhận điện thoại.
"Ừ, nói đi." Cô nhỏ giọng nói, giọng nói lộ vẻ hơi khàn khi vừa thức dậy.
Trong phòng rất yên tĩnh, Âu Tuấn có thể lờ mờ nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia của Chu Viễn Thanh, kể lại tình tiết vụ án đâu vào đấy.
Thỉnh thoảng, Giản Linh đáp vài tiếng, cho đến khi ở đầu bên kia Chu Viễn Thanh kể xong, Giản Linh mới nói: "Tôi biết rồi, tôi tới hiện trường tìm hiểu một chút. Anh kiểm tra trong danh sách của thành phố Yên Ninh một lần xem có người nào nghi ngờ có năng lực gây án, nhưng mà tôi thấy hiềm nghi không lớn, nhưng cũng phải hỏi tỉ mỉ, nếu đã có năng lực giống nhau, không chừng họ biết tình hình bên trong."
Giao phó xong chuyện này, Giản Linh mới cúp điện thoại.
Vừa cúp điện thoại, cô lập tức bĩu môi, làm gì còn có vẻ nghiêm túc và cẩn thận của đội trưởng Giản lúc nãy nữa, cả khuôn mặt tràn đầy tính tình vừa thức dậy không muốn làm việc
"Hử?" Âu Tuấn nhìn cô, giơ tay lên xoa đầu cô.
Giản Linh bĩu môi nhìn anh, giờ mới nhớ ra: "Thiếu tá Âu, sao anh lại đến ngủ ở chỗ này của em?"
Cô hơi nhướng mày, ánh mắt cười như không cười.
Âu Tuấn khẽ ho nhẹ: "Gọi em mấy lần nhưng em không dậy, anh ngồi bên giường của em một lúc, rồi ngủ quên."
Giản Linh cũng không hỏi đến cùng, nghe anh nói như vậy thì chớp mắt, sau đó cười nheo mắt hỏi: "Thoải mái chứ?"
"Cái gì?" Âu Tuấn hỏi.
Rồi thấy cô đắc ý vỗ vào gối: "Gối đó, em mới đổi cặp gối lông này, nói cho anh một cái anh còn không lấy, bây giờ biết có sức hấp dẫn rồi phải không? Chạm vào là buồn ngủ, mềm mại, rất mềm mại…"
Cô vừa nói, vừa vùi đầu vào gối cọ cọ, dáng vẻ yêu cái gối sâu sắc.
Âu Tuấn bật cười, liên tục gật đầu: "Đúng, đúng, đúng. Đội trưởng Giản cân nhắc kỹ càng, lúc đó anh nên lấy."
"Lúc nào cũng thay cho anh một cặp, một cái dùng để kê, một cái dùng để dựa vào, tuyệt vời." Giản Linh cười nói, rồi chống người ngồi dậy, với mái tóc bù xù: "A! Phiền chết đi được, vừa mới sáng đã phải làm việc."
"Vụ án mà Viễn Thanh vừa nói, bây giờ đi luôn ư?" Âu Tuấn cũng ngồi dậy, anh hỏi.
Chợt nhìn thấy khuôn mặt phẫn uất của cô, cũng không nói chuyện, dường như là đấu tranh tâm lý một lát, mới giống như đào mình ra khỏi giường vậy, không nỡ rời xa chiếc giường: "Đúng vậy, bây giờ tới hiện trường xem."
Cô quay đầu nhìn Âu Tuấn: "Đội phó Âu, phạm vi xử án của bộ đặc thù chúng ta có hai phương hướng chính, một là vụ án linh dị quái lực loạn thần* những vụ án anh tiếp xúc khi đến đây cũng đều là phương hướng này."
*Quái, lực, loạn, thần (quái dị, dũng lực, phản loạn, quỷ thần).
Ví dụ như đến ranh giới chết cứu một đám trẻ trâu, ví dụ như vụ án ngẫu linh, thậm chí còn có vụ án hung linh uy hiếp con tin do Âu Tuấn hỗ trợ bắn tỉa, đều là phạm vi này.
Giản Linh nói: "Còn phương hướng khác…"
Còn chưa đợi Giản Linh nói xong, Âu Tuấn nhướng mày nói: "Dị năng phạm tội?"
Giản Linh ngạc nhiên nhìn Âu Tuấn, mỉm cười: "Ồ, học được cách cướp lời rồi?"
"..." Âu Tuấn im lặng vài giây, nghiêm túc hỏi: "Khỉ con, nói thật đấy, em thật sự chưa từng vì cái miệng không biết ăn nói này mà bị đánh ư?"
Giản Linh vô cùng thành thật gật đầu: "Từng bị, bị từ nhỏ đến lớn, không tin thì hỏi mẹ em. Bà ấy chính là tuyển thủ đánh chính."
Âu Tuấn thật sự không còn cách nào khác, anh xua tay: "Em nói tiếp đi."
Giản Linh lê dép lê đi về phía phòng tắm, Âu Tuấn đi theo sau, anh dựa lên khung cửa phòng tắm nghiêng đầu nhìn cô.
Giản Linh nặn kem đánh răng ra bàn chải, nhìn Âu Tuấn từ trong gương: "Có người đột nhiên thức tỉnh dị năng, cảm thấy mình là siêu nhân, cảm thấy mình là duy nhất trên thế giới, ngầu biết bao, sau đó mơ giấc mơ siêu nhân, hoặc là giúp người làm niềm vui, hoặc là bắt nạt kẻ yếu, cũng không có gì đáng ghét lắm, là bản chất con người. Đáng ghét là những người cảm thấy mình lợi hại rồi, là một phần duy nhất trên thế giới, cảm thấy mình phạm tội cũng người không biết, quỷ không hay…"
Cô nói xong thì lấy bàn chải đưa vào miệng, nhíu mày, nói không rõ: "Loại người này đáng ghét nhất, tăng thêm lượng công việc của em rất nhiều."
"Vừa nãy Chu Viễn Thanh gọi điện thoại, anh nghe không rõ lắm, hình như cái gì… cửa hàng vàng bạc?" Âu Tuấn hỏi.
Giản Linh gật đầu, nhưng không nói tỉ mỉ, chỉ dùng tay ra hiệu chờ một lát, sau đó cô đánh răng, cái miệng phồng lên và bọt kem đánh răng dính ở miệng, giống như con chuột ăn trộm bơ vậy.
Cô đánh răng xong rồi súc miệng, lấy khăn lau miệng, sau đó tiếp tục nói: "Cơ bản có thể xác định người dị năng gây án là dị năng trọng lực. Người này mua vàng sau đó lúc bán lại đã giở trò làm cho vàng nặng hơn, tiền có thể kiếm được đương nhiên cũng nhiều hơn. Một hai lần với số lượng nhỏ thì bình thường sẽ không thể phát hiện ra."
Giản Linh vừa nói vừa thở dài: "Nhưng người này ghê gớm, vừa nhìn là biết người dị năng mới thức tỉnh nên không hiểu quy tắc trong nghề, coi trời bằng vung, trong tháng này, bình quân hai ngày có thể gây án một lần, đây là chưa tính những người bán hàng chịu thiệt chưa báo cảnh sát."
"Các khu vực nhận được báo án đã kết hợp vụ án, cảm thấy đây là vụ lừa đảo liên hoàn, kẻ gây án là cùng một người, hơn nữa họ thấy thủ đoạn gây án khó bề phân biệt, nên giao cho chúng ta hỗ trợ điều tra."
Âu Tuấn là người làm việc hoặc là không làm, đã làm thì sẽ rất nghiêm túc, cho nên nếu đã vào bộ đặc thù, còn vô duyên vô cớ làm đội phó. Anh còn phải tìm hiểu về đề cương công việc của bộ đặc thù.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!