Âu Tuấn cũng hơi xấu hổ, khẽ ho khan một tiếng: “Ai bảo em nói dễ khiến người khác hiểu lầm như vậy!”
Âu Tuấn nhìn sang chỗ khác, âm thanh cũng nhẹ nhàng hơn: "Khắc ở chỗ nào?”
“Trên xương.” Giản Linh thản nhiên nói.
Âu Tuấn khẽ giật mình: “Sao... em nói cái gì?!”
Giản Linh cười cười: “Ở trên xương. Có ngầu không?”
“Giản Linh, em điên rồi à?”
Ánh mắt Âu Tuấn lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao em lại làm được cái này?”
“Khi em còn nhỏ, cậu của em đã tìm một người rất giỏi đến để làm nó cho em. Người đó quả thật rất giỏi, mặc dù trực tiếp khắc lên xương cốt nhưng ngoài da lại không hề có vết thương.” Giản Linh thản nhiên nói, giống như đang kể về một chuyện không đáng để nhắc tới.
Chu Viễn Thanh thuận tay lấy máy tính bảng rồi tìm một vài hình ảnh đưa cho Âu Tuấn xem: “Thế nào, nó khá ngầu phải không?”
Âu Tuấn nhìn qua, ấn đường dần dần nhíu lại, trên màn hình là một tấm phim X – quang lồng ngực. Trên phim, mỗi xương sườn đều có những hình chú văn* màu trắng chằng chịt, trông vô cùng kỳ quái...
( Chú thích: Chú văn - chỉ những câu thần chú, niệm chú được khắc dưới dạng hoa văn.)
Hơn nữa, nó không chỉ có ở xương sườn. Âu Tuấn vuốt màn hình sang những hình ảnh tiếp theo, tất cả đều là ảnh chụp X – quang các bộ phận của Giản Linh.
Dường như gần 80% khung xương của cô đều có khắc những chú văn kỳ quái này.
“Vì vậy việc kiểm tra thể chất của đội trưởng Giản khá phức tạp, cần huy động rất nhiều nhân lực. Những mục cần phải chụp X – quang chỉ có thể đến bệnh viện tư nhân do nhà họ Giản đầu tư hoặc phải ký thoả thuận bảo mật với bên bệnh viện quân y. Nếu không , những tấm phim này có thể dẫn tới bạo động chỉ trong vài phút.” Chu Viễn Thanh nói.
Tần Đường Hạ ở bên cạnh bổ sung thêm: “Bởi vì năng lực của đội trưởng Giản quá mạnh nên những chú văn này là dùng để duy trì tình trạng cân bằng, giúp năng lực của cô ấy luôn ở mức tương đối ổn định và có thể kiểm soát được. Hơn nữa, thể chất của Giản đội trưởng dễ thu hút ma quỷ, khó tránh khỏi bị ma nhập. Cho nên những chú văn này đối với Giản đội trưởng mà nói cũng là để...”
Tần Đường Hạ suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Để ma quỷ không thể xâm phạm đến.”
Âu Tuấn cũng không nói thêm gì nữa. Cho đến tận khi anh và Giản Linh lên xe, chuẩn bị đi đến hiện trường, anh mới mở miệng nói chuyện.
Anh ngồi vào ghế lái nhưng không khởi động xe, cau mày quay đầu lại nhìn Giản Linh: “Không đau sao?”
“Hả?” Giản Linh nhìn về phía anh. Nhận ra anh đang hỏi về những chú văn ở trên xương kia, cô xua xua tay.
Âu Tuấn còn cho rằng ý của cô là không đau.
Nhưng sau đó anh thấy cô nhíu mày nói: “Đau muốn chết.”
Cô thở dài: “Em vốn dĩ cho rằng làm một lần sẽ xong nhưng bản thân lại không chịu được đau nên chỉ có thể làm từ từ, cuối cùng phải vật lộn mất nửa năm mới làm xong. Thật sự rất đau. Thời gian làm ở chân, em còn không đi lại được, còn lúc làm ở xương sườn, đến cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn, đại loại là vậy...”
Lông mày của Âu Tuấn nhíu chặt lại: “Cậu của em... thật sự là cậu ruột sao?”
Giản Linh: “Là cậu ruột, em trai của mẹ em.”
“Làm gì có người cậu ruột nào lại đối xử với cháu gái của mình như vậy chứ?” Âu Tuấn nói.
Giản Linh cười hì hì nói: “Cũng không thể nói như vậy. Cậu đã làm thế cũng đều là muốn tốt cho em, điều đó không thể phủ nhận được. Hơn nữa lúc đó, em cũng rất nôn nóng muốn làm cho xong.”
Nhìn thấy trong mắt Giản Linh có chút buồn bã, Âu Tuấn duỗi tay ra, đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng chạm vào má cô.
Giản Linh nói: “Bởi vì thời gian đó em thật sự khó chịu đến phát điên. Khi ấy em mới bước vào độ tuổi mười hai, mười ba của giai đoạn dậy thì, tốc độ trưởng thành, phát dục nhanh bùng nổ, rất khó để có thể tự khống chế được bản thân, vì thế đã dẫn đến vài tai hoạ phiền toái. Có vài lần em bị ma nhập, cảm giác thực sự rất khó chịu, chỉ muốn chết quách đi cho rồi. Lúc đó em hận không thể móc mắt trái của mình xuống... Cậu là vì muốn cứu em nên mới phải dùng tới cách này.”
Nghe cô kể về những giày vò mà cô đã trải qua một cách điềm nhiên như không, trái tim Âu Tuấn giống như bị kim đâm vào, đau nhói từng hồi.
Âu Tuấn mím môi im lặng vài giây rồi hỏi: “Còn bây giờ?”
Giản Linh: “Hả?”
Âu Tuấn hít sâu một hơi: “Bây giờ em có còn khó chịu như vậy nữa không?”
Giản Linh mỉm cười, nụ cười của cô rạng rỡ giống như ánh mặt trời vậy. Cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Âu Tuấn: “Sớm đã không còn nữa rồi. Em nói ra chuyện này là để anh thương em, đau lòng cho em. Sao hả? Anh đau lòng rồi sao?”
Âu Tuấn bị dáng vẻ tươi cười, nghịch ngợm của cô làm cho vui vẻ, anh đưa tay lên che tim, bất lực nói: “Ai ôi, đau chết anh mất thôi.”
Giản Linh cười hì hì: “Vì thế, em bị thương thì không có đáng ngại gì, chỉ là không thể để bị gãy xương, nếu không chú văn cũng sẽ bị phá vỡ theo, em sẽ phải làm lại nó một lần nữa. Chậc chậc, chỉ nghĩ đó thôi cũng thấy sợ rồi,...”
Âu Tuấn nắm lấy tay cô: “Ai nói với em bị thương cũng không sao? Không được để bị thương, biết chưa?”
Giản Linh ngoan ngoãn gật đầu: “Được rồi, không được để bị thương. Em sẽ nghe theo lời của thiếu tá.”
Lúc này Âu Tuấn mới khởi động xe, lái xe đi đến hiện trường là một vài tiệm vàng ở địa phương đã báo án vài lần.
Khi họ đến nơi, cảnh sát phụ trách vụ án cũng đã đến. Thì ra lại là người quen cũ, người đó là cảnh sát Viên – cảnh sát phụ trách vụ án hung linh uy hiếp con tim mà Giản Linh chỉ huy còn Âu Tuấn thực hiện đánh úp.
“Lại gặp mặt, cảnh sát Viên.” Giản Linh đưa tay ra.
Cảnh sát Viên có chút bất đắc dĩ, bắt tay với cô: “Đúng vây, đội trưởng Giản.”
Cảnh sát Viên khẽ thở dài, nhìn về phía Âu Tuấn.
Âu Tuấn nhếch môi cười, giơ tay ra: “Cảnh sát Viên.”
“Cậu hai Âu.” Cảnh sát Viên thực sự có chút ngại ngùng. Dù sao lần trước Âu Tuấn liên tục hỏi ông ta người phụ nữ chỉ huy vụ án là ai nhưng ông ta đều chọn cách giữ bí mật. Mà lúc này, cậu hai Âu cùng với đội trưởng Giản chỉ huy vụ án lúc đó lại cùng xuất hiện làm cho ông ta có hơi không được tự nhiên. Ông ta ho nhẹ một tiếng: “Hai người là...?”
Giản Linh khoát tay: “Đây là phó đội Âu.”
Cảnh sát Viên hơi sửng sốt rồi nhanh chóng đáp lại: “Ồ! Ra vậy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!