Chương 173: Đội trưởng Giản rất ngầu.
Sự quan sát nhạy bén của Âu Tuấn khiến cảnh sát Viên rất ngạc nhiên. Đúng là không hổ danh xuất thân từ bộ đội đặc chủng.
Cảnh sát Viên đến đây trước họ, ông ta đã đi tới đi lui trên con phố này ba lần nhưng lại không tính toán đến camera giám sát khu phố mà chỉ nhìn chăm chăm nhìn vào camera giám sát ở những cửa tiệm bị mất đồ.
Ngây ngốc một lúc, cảnh sát Viên mới mở miệng nói: “Vậy thì khối lượng công việc sẽ hơi lớn.”
“Không quá lớn.” Giản Linh nói.
“Mỗi lần gây án, camera giám sát trong những cửa tiệm đó đều đã bị khóa lại phải không? Như vậy, dựa theo thời gian gây án và địa điểm cửa tiệm xảy ra vụ án, chúng ta sẽ điều tra camera giám sát khu vực tương ứng đó để xem vào thời điểm xảy ra vụ án có bất kỳ người kỳ lạ nào xung quanh cửa tiệm hay không. “
Âu Tuấn gật gật đầu, khóe miệng cong lên, liếc nhìn Giản Linh
Phải nói rằng, làm việc với Giản Linh rất thoải mái. Anh vừa mở lời, cô đã có thể tiếp tục một cách trôi chảy. Thật sự rất thông minh.
Âu Tuấn mỉm cười, rồi nói tiếp lời cô: “Từ camera giám sát trong các cửa tiệm cho thấy, khách hàng mua vàng bạc là những người khác nhau. Cho nên chỉ cần xem trong camera giám sát khu phố vào những thời điểm gây án có thấy cùng một người ở xung quanh cửa tiệm hay không là được.”
Những người vào cửa tiệm mua vàng đều không phải là chủ mưu thực sự. Họ có thể chỉ là tình cờ đi vào, hoặc không chừng đến họ cũng không hay biết bản thân mình đang giúp cho người khác phạm tội.
Nhưng khi gây án, chắc chắn kẻ chủ mưu sẽ không ở nơi quá xa. Giản Linh đã từng nói qua, khi nằm ngoài một phạm vi nhất định, dị năng sẽ bị vượt ra khỏi phạm vi hiệu quả. Đặc biệt là đối với những kẻ vừa mới thức tỉnh dị năng thì phạm vi hiệu quả càng hẹp. Nói không chừng, mỗi lần gây án, kẻ đó đều ở rất gần cửa tiệm. Cho nên, việc kiểm tra camera giám sát khu phố là rất cần thiết.
Mặc dù cảnh sát Viên vẫn không hiểu tại sao những kẻ khả nghi xuất hiện xung quanh cửa tiệm lại là chủ mưu, rốt cuộc quan điểm này dựa vào căn cứ gì? Nhưng vì Bộ đặc thù đã ra tay, cho nên ông ta vẫn là lựa chọn tin tưởng họ.
Dựa theo ý tưởng của Giản Linh, ngay lập tức, toàn bộ tư liệu video vào thời điểm xảy ra vụ án được cắt ra từ camera giám sát của các cửa tiệm bị mất đồ đều được giao cho Giản Linh.
Giản Linh lấy máy tính của cô ở trên xe rồi gửi tư liệu cho Chu Viễn Thanh, yêu cầu anh ta kiểm tra camera giám sát cửa tiệm trong thời gian gây án một lượt.
Sau khi hiểu rõ về tình tiết vụ án, hai người chào tạm biệt cảnh sát Viên rồi rời khỏi.
Giản Linh và Âu Tuấn lái xe rời khỏi con phố buôn bán. Giản Linh trực tiếp kết nối với Bluetooth trong xe, gọi một cuộc điện thoại.
Trong xe vang lên một giọng nam ở phía đầu dây bên kia.
“A lô, ai vậy?”
“Là tôi, Giản Linh.” Giọng nói của Giản Linh hờ hững. Cô không còn vẻ cười đùa như ngày thường mà lại mang dáng vẻ trầm ổn khác thường.
Giọng nam ở đầu dây bên kia im lặng hai giây, sau đó nở nụ cười có phần ngượng ngùng nói: “Ồ, đội... đội trưởng Giản tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Nghe cái giọng điệu ấp úng của anh kìa. Chẳng lẽ tôi tìm anh vì chuyện gì, bản thân anh còn không rõ hay sao? Tống Lâm, anh nên thành thật ở nhà đợi tôi đến. Còn nữa, gọi cả Tăng Mạnh Cường, Cao Minh và Hạ Thanh đến cho tôi. Đừng để tôi phải mời các người đến.”
Giọng nói của Giản Linh vẫn lạnh nhạt như cũ, mặc dù bình tĩnh nhưng lại rất uy nghiêm.
Hiếm khi thấy Giản Linh như vậy, Âu Tuấn không khỏi nhìn sang cô, nhưng vừa nhìn qua lại thấy cô đang đá lông nheo, khéo miệng cong lên, tươi cười nhìn anh.
Tống Lâm ở đằng kia khẽ thở dài: “Đội trưởng Giản, sự việc lần này thật sự không liên quan gì đến chúng tôi.”
“Các người có liên quan hay không, không phải anh nói không có là không có. Tôi mới là người xem xét. Hơn nữa, nghe giọng điệu của anh thì có lẽ chuyện xảy ra lần này, các người đều đã biết rồi.”
Mặc dù Giản Linh vẫn đang tươi cười với Âu Tuấn, nhưng khi cô nói chuyện với Tống Lâm ở đầu dây bên kia thì trong giọng nói của cô lại không hề có ý cười, hơn nữa còn hơi có cảm giác không giận mà uy.
“Nếu để tôi phải mời đến, vậy tôi sẽ mặc nhận rằng các người có liên quan đến sự việc lần này. Tính cách của tôi ra sao, các người cũng biết rồi đấy. Lúc tôi còn muốn nói chuyện nhẹ nhàng, các người lại không chịu khai. Đợi đến đến lúc các người muốn khai thì tôi sẽ không chấp nhận nghe nữa. Hiểu chưa?”
Lúc Giản Linh nói câu cuối, âm thanh của cô nâng lên, lông mày cũng nhướng lên theo.
Nghe âm thanh của Tống Lâm có chút bất lực thì cũng không khó để hình dung ra dáng vẻ vò đầu bứt tai của anh ta lúc này: “Hiểu rồi, tôi sẽ gọi họ tới.”
“Ba mươi phút nữa. Ba mươi phút nữa tôi sẽ đến gặp anh. Các người có thứ gì muốn giấu thì nhân lúc ba mươi phút này mang giấu đi. Đừng để tôi phát hiện ra, nếu không...” Giản Linh hừ một tiếng rồi thấp giọng cười.
Tống Lâm xin tha nói: “Không giấu diếm, chúng tôi thật sự không có làm chuyện xấu. Đội trưởng Giản, cô phải tin chúng tôi.”
“Tôi có tin hay không còn phụ thuộc vào biểu hiện của các người. Riêng chuyện biết sự tình mà không khai thì đã bị trừ điểm tin tưởng rồi. Được rồi, gặp mặt rồi nói tiếp. Tôi tắt máy đây.” Giản Linh nói xong thì cúp máy.
Âu Tuấn vừa hay đang dừng đèn đỏ, vì vậy anh gõ Giản Linh một cái: “Đội trưởng Giản thật oai phong.”
Anh không bao giờ nghĩ rằng Giản Linh lại có một mặt này. Thói quen đúng là một thứ đáng sợ. Anh đã quen với một Giản Linh luôn ngây thơ, tinh ranh, thích cười đùa, trêu chọc người khác. Cô bất ngờ trở nên nghiêm túc như vậy, sắc mặt thay đổi quá nhanh làm Âu Tuấn thực sự cảm thấy... rất ngầu.
Thực ra, Giản Linh lúc làm việc rất chuyên tâm, nghiêm túc. Người trong Bộ đặc thù đều biết điều này. Cho nên, mặc dù bình thường họ có thể dám trêu chọc, cười đùa trước mặt Giản Linh, nhưng nếu có sơ suất trong công việc thì cũng bị cô mắng cho không ít. Vì vậy, mọi người đều đã quen rồi.
Lúc bình thường có thể sơ suất thế nào cũng được nhưng lúc nghiêm túc làm việc thì không được phép để xảy ra sai sót gì. Nếu công việc xảy ra vấn đề gì, chỉ trừ Tần Đường Hạ còn được cô nhẹ nhàng hơn đôi chút, còn lại tất cả những anh em khác trong Bộ đặc thù đều bị mắng đến thủng tim, thủng phổi. Điều này cũng không có gì là lạ.
Giản Linh vừa nháy mắt cười với anh, vừa điều chỉnh hướng lái: “Anh Tuấn, chúng ta đi thôi.”
Âu Tuấn gật đầu, nghiêng người hỏi: “Những người mà em nói đến trong lúc gọi điện thoại vừa rồi đều là những cái tên nằm trong danh sách đúng không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!