Âu Tuấn trước đó đã nghĩ rằng cô ấy rất mạnh mẽ, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của cô ấy, anh ấy lập tức rút lại suy nghĩ vừa rồi.
Hmm… Quả nhiên là như vậy, cô ấy vẫn chỉ là một chú khỉ con tinh ranh nghịch ngợm.
Thấy Âu Tuấn không lên tiếng, Giản Linh bĩu môi: "Anh còn chưa chịu khen tôi!"
Với thái độ nhân nhượng chiều chuộng, Âu Tuấn vươn tay ra nhẹ nhàng xoa đầu rồi dịu dàng nựng má cô: "Chà, Giản Linh giỏi nhất!"
Giản Linh mỉm cười: "Anh cứ khen đi, đừng dừng lại!"
Âu Tuấn suy nghĩ một hồi, sau đó anh hắng giọng ho nhẹ rồi ậm ừ: "Anh khỉ, anh khỉ, anh thật tuyệt vời, núi Ngũ Hành Sơn cũng không đè được anh, Tôn Hành Giả bay lên không trung, nhổ ra một sợi tóc và phù phép ra hàng ngàn con khỉ trong chớp mắt, có thể nhìn xuyên qua bóng ma! Cưỡi cân đẩu vân biến một phát bay xa 18000 dặm, lắc mình một cái khiến trời long đất lở!"
Thực sự thì Âu Tuấn hát rất hay, chất giọng trầm lắng của anh ấy khi nói đã rất cuốn hút rồi, khi anh ấy ngâm nga hát thì lại càng quyến rũ hơn.
Nhưng Giản Linh tức giận với bài hát này đến mức mặt cô đỏ bừng: "Âu Tuấn!"
Giản Linh nghiến răng nghiến lời và hét lên.
Âu Tuấn bật cười: "Còn muốn anh tiếp tục khen ngợi nữa không? Còn có một đoạn nữa chưa hát xong!"
“Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa” - Giản Linh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thực sự không nói tiếng nào trong vài phút, Âu Tuấn đã quen với việc cô ấy luyên thuyên ríu rít bên cạnh mình, nhưng giờ cô ấy đã yên lặng, và anh thực sự thấy có chút không quen với điều này.
Âu Tuấn quay đầu lại nhìn mấy mấy lần tưởng Giản Linh đã ngủ, nhưng chỉ nhìn thấy cô ấy đang tức giận phồng má lên như một con cá nóc, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ và không để ý đến anh.
Âu Tuấn cười nhẹ, và thì thầm với cô ấy: "Giản Linh!"
Giản Anh quay đầu về phía cửa sổ xe, chóp mũi gần như sắp dán chặt vào cửa kính xe vậy.
Âu Tuấn dịu giọng và nhỏ giọng nói: "Giản Linh bé nhỏ dễ thương, uy phong bá đạo vô đich như sấm sét vũ trụ" - Âu Tuấn cố ý kéo dài câu nói hơn một chút, nghe có vẻ hơi nũng nịu, chẳng mấy chố Giản Linh đã hết giận dỗi rồi.
Âu Tuấn hỏi: "Muốn ăn kem không?"
Giản Linh lập tức quay lại nhìn anh ấy chằm chằm, thì thào nói: "Ăn chứ!"
Sau đó Âu Tuấn ta liếc nhìn đường phố hai bên, nhanh chóng chỉ sang bên cạnh: "Ở đó có một cửa hàng tiện lợi."
Âu Tuấn tấp xe vào một bên đường: "Tôi đi xuống mua kem, hãy ngoan ngoan chờ tôi trên xe"
Giản Linh cười tít mắt và gật đầu: "Được!"
Âu Tuấn mua cho cô một cây kem và một chai sữa chua, anh chọn cho cô loại sữa chua có thạch trái cây đào vàng mà cô thích.
Giản Linh uống sữa chua phải có với thạch trái cây, cô ấy nói rằng sữa chua không có thạch trái cây thì giống như không có linh hồn vậy, không ngon.
Thế là, Giản Linh vừa ăn kem vừa uống sữa chua và cô ấy cũng không còn cảm thấy giận dỗi một chút nào nữa, thậm chí Giản Linh còn ngâm nga nửa sau của bài hát mà Âu Tuấn chưa hoàn thành trước đó: "Bất cứ nơi nào có khó khăn đều nhớ tới anh, bất cứ nơi nào có hiểm nguy đều có anh xuất hiện, anh có hàng trăm năm kinh nghiệm dẫn quân đánh trận, trừ gian diệt ác, lương thiện như Bồ Tát!"
Thỉnh thoảng, cô ấy lại xúc một muỗng kem đút lên miệng Âu Tuấn.
Hai người đều không quan tâm đến việc dùng chung thìa có gì không phù hợp, hai người từng hôn môi, rất nồng nhiệt nữa kìa.
Còn chuyện dùng chung thìa là cũng chả là gì cả.
Âu Tuấn vững tay lái đến khu vực nơi Tống Lâm sinh sống, tuy rằng vị trí không quá gần trung tâm thành phố, nhưng cũng hẳn là vùng ngoại ô.
Quy mô khu vực nơi Tống Lâm ở không quá nhỏ, phải có hơn chục khu chung cư cao tầng, môi trường và độ che phủ cây xanh khá ổn.
Sau khi lái xe vào khu vực, Giản Linh và Âu Tuấn thay đổi chỗ ngồi. Cô ngồi ở ghế của người lái xe và lái một cách khá mạnh dạn và táo bạo. Sau đó xe đã dừng lại trước một tòa nhà với một tiếng rít.
“Tầng mấy?” Âu Tuấn hỏi sau khi xuống xe.
“Lầu một.” - Giản Linh vừa nói vừa hất cằm nhìn về phía lầu một của ngôi nhà có sân trước mặt - “Ngôi nhà đó”
Bước tới cánh cổng trước sân nhà, Âu Tuấn đưa tay bấm chuông.
Ngay sau đó, cùng một giọng nam giống như trong cuộc gọi trước đó lập tức phát ra từ hệ thống kiểm soát ra vào: "Ai đó?"
“Mở cửa đi, tôi sẽ đếm đến ba.” - Giản Linh cũng trở lại thái độ giống với khi nghe điện thoại lúc trước.
Trước khi Giản Linh bắt đầu đếm, cánh cửa trước sân bỗng mở ra với một tiếng lách cách, và khi họ bước vào cửa sân trong, thì nhìn thấy cửa nhà đã mở ra sẵn.
Một người đàn ông mảnh khảnh đang đứng trong nhà, mặc một chiếc áo phông, không biết áo phông quá rộng hay người kia quá gầy, mà cảm thấy giống như anh ta đang bơi trong chiếc áo đó.
Hơn nữa, anh ấy trông rất dịu dàng, mái tóc được chải chuốt cẩn thận, lông mày cũng được tỉa cẩn thận, dung mạo và khí chất có phần hơi nữ tính.
Tống Lâm co quắp ngón tay ngoắc ngoắc nhìn Giản Linh, sau đó lại liếc nhìn Âu Tuấn, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
“Đây là ai?” - Tống Lâm hỏi Giản Linh.
Giản Linh liếc nhìn anh ta và nói: “Đây là Phó đội Âu, anh ấy là của tôi, của tôi.” - Giản Linh chỉ vào mình bằng ngón tay cái, sau đó duỗi ngón trỏ và ngón giữa về phía Tống Lâm và uốn cong chúng như để đang cảnh báo: "Nếu còn nhìn một lần nữa và tôi sẽ móc mắt anh ra chơi như chơi bi vậy đó!"
Tống Lâm mím môi, giọng nói có chút chột dạ: "Giản Linh! Đừng có dữ tợn như vậy! Mau vào nhà đi!"
Nói xong, Tống Lâm xoay người đi vào trong nhà trước.
Thật ra, khi nói chuyện điện thoại lúc nãy, không khó để nghe thấy cách người này nói chuyện một chút...Hmm, nói thế nào đây, giọng điệu của một cô gái?
Nhìn con người thật bây giờ có vẻ trực diện hơn.
Âu Tuấn thấp giọng hỏi Giản Linh: "Có chuyện gì vậy?"
"Trai gái đều không tha, đặc biệt là cực kỳ thích những người có ngoại hình" - Giản Linh liếc nhìn Âu Tuấn với nụ cười nhẹ - "Anh cứ từ từ thôi, đừng hấp tấp để anh ta được thế lấn tới!"
“Trẻ con ở tuổi này đúng là… nghịch ngợm!” Âu Tuấn bỉu môi.
Giản Linh chớp chớp mắt: "Trẻ con? Anh ấy? Anh ấy hơn em bốn tuổi, và anh ấy đã hơn ba mươi tuổi rồi đó. Trông cũng khá trẻ có phải không?"
Âu Tuấn gật đầu: "Nhìn cứ nghĩ mới ngoài hai mươi tuổi thôi chứ"
Giản Linh tặc lưỡi và dùng hai ngón tay căng da ở khóe mắt lên, và nói: "Đó là bởi vì lúc nào anh ấy sử dụng sức mạnh siêu nhiên của mình để giúp anh ấy chống lại trọng lực. Đó là lý do tại sao anh ấy hoạt động trong lĩnh vực chống lão hóa sắc đẹp và công nghệ chăm sóc da. Khuôn mặt không hề có dấu hiệu lão hóa của anh ta thật sự rất thu hút, như một lời mời gọi, vì vậy có rất nhiều khách hàng quen và khách hàng mới đều rất đông. Sao nào? Công việc rất phù hợp đúng không?"
Âu Tuấn cảm thấy thế giới quan của anh như được đổi mới.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!