Giản Linh không biết là ảo giác hay không, cô cảm thấy hình như áp suất không khí trong xe đột ngột giảm xuống, cô liếc nhìn nhiệt độ điều hòa, vẫn bình thường.
Chuyện gì xảy ra vậy? Vừa quay đầu liền thấy sắc mặt Âu Tuấn cũng không tốt lắm.
Anh ấy là một người đàn ông đẹp trai, nhưng cũng là một người đàn ông hung dữ.
Lúc anh ta cười hiền lành đẹp trai như vậy, nhưng khi mặt mũi bị kéo xuống lại khiến cho người ta cảm thấy có chút nguy hiểm.
“Sao… sao vậy?” - Giản Linh vội hỏi.
Âu Tuấn thấp giọng nói một cách không chút do dự: "Em muốn chuyển ra ngoài sống sao?"
Âu Tuấn thực ra cũng không muốn khó chịu như vậy, dù sao thì ... anh ấy đã từng khá kiên định, nếu đối tượng xem mắt không phải là một cô nương ngoan hiền dịu dàng thì anh ấy thà chọn rút lui.
Nhưng bây giờ, coi như xong rồi, suy nghĩ của anh ta đã cách 180.000 dặm so với sự kiên định ban đầu trong lòng.
Vậy thì sao nào? Anh ấy chăm lo đồ ăn, thức uống và chăm sóc khỉ con đã bao nhiêu tháng, anh ấy rất thích, anh ấy cam tâm tình nguyên yêu thương chiều chuộng và chăm lo cho khỉ con.
Vốn dĩ hắn thuộc tuýp người rất có ý thức về lãnh địa, nhưng bây giờ khi nói trở về nhà, điều đầu tiên anh ta nghĩ đến không phải là bố mẹ, cũng không phải là ông bà của mình.
Mà là ngôi nhà ở vườn Quảng Nhã. Không, chính xác thì là nơi mà Giản Linh đang ở.
Và bây giờ khỉ con này có ý gì? Muốn tách ra ở riêng sao?
Giản Linh vẫn còn choáng váng, cô không hiểu nơi thái độ đó của Âu Tuấn là vì sao, cô bĩu môi và nói ngập ngừng: "Vậy thì... nếu bạn thích ngôi nhà ở vườn Quảng Nhã, vậy thì chúng ta tiếp tục sống ở đó cũng được, cnh trai em sẽ không đuổi chúng ta đi. Em nghĩ nếu chuyển phòng lớn hơn, lại không thể chuẩn bị một phòng gym đầy đủ hơn cho anh được... "
Hả?
Âu Tuấn khi nghe những lời của cô ấy nói, anh ấy đã sững sờ trong giây lát. Sau đó lông mày của anh ấy dịu lại, ý của cô ấy là gì? Không phải định sống riêng sao, không phải định đi du lịch riêng sao?
"Em..." Âu Tuấn liếc xéo Giản Linh: "Ý em là chúng ta sẽ chuyển đến một ngôi nhà lớn hơn sao?"
"Đúng vậy, phòng bếp lớn hơn. Em nghĩ phòng bếp trong ngôi nhà ở vườn Quảng Nhã vẫn còn khá nhỏ. Cảm giác như anh không thể duỗi thẳng tay chân dài ra được vậy"
Giản Linh đưa tay sờ cằm, rồi tiếp tục tưởng tượng: "Vậy thì căn phòng cần phải rộng hơn, hơn nữa sẽ có phòng tập thể dục cho anh, như vậy anh có thể chuẩn bị nhiều thiết bị hơn trong đó. Hơn nữa, mỗi biệt thự ở khu A của Vịnh Bích Thủy đều có hồ bơi riêng, có thể bơi thoải mái trong những ngày nóng như thế này"
Hmm? Giản Linh cảm thấy như thể áp suất thấp ngột ngạt vừa rồi chỉ là ảo giác? Tại sao nó dường như đã giảm bớt trong chớp mắt rồi?
Môi Âu Tuấn không còn mím chặt nữa, lông mày của anh cũng thả lỏng và anh ấy đưa tay ra xoa đầu Giản Linh hai lần: "Mọi chuyện đều nghe em hết. Nếu em thích như vậy, vậy tới lúc đó đi xem căn nhà ở Vịnh Bích Thủy của anh, nó đã được sữa chữa kỹ rồi. Mùi sửa chữa cũng không còn nữa. Nếu như em thấy hài lòng, hôm nào nhờ người khác trang trí lại một chút, và em có thể chuyển đến đó bất cứ khi nào em muốn. "
Giản Linh phấn khích vô cùng, cô ấy cũng không thèm bận tâm lý do dẫn đến bầu không khí ngột ngạt lúc nãy, lập tức nở nụ cười và gật đầu.
Sau đó cô nói với Âu Tuấn về việc muốn nuôi một bể cá ở nhà trong tương lai và biểu diễn cá nhảy cho anh ấy xem mỗi ngày.
Nửa tiếng sau xe chạy đến Vịnh Bích Thủy, việc kiểm tra ra vào khu dân cư cao cấp như vậy rất nghiêm ngặt. Phương tiện của chủ sở hữu phải được đăng ký trước để vượt qua nếu không muốn bị cản trở.
Mặc dù Âu Tuấn có một dãy phòng ở đây, nhưng thành thật mà nói, bởi vì anh ấy luôn ở trong quân đội, anh ấy đã không làm bất cứ điều gì từ việc trang trí căn phòng, và anh ấy thậm chí còn không ... anh ấy thậm chí còn không nhìn dù một lần.
Xe của anh ta cũng không được đăng ký, và đúng như dự đoán, anh ta đã bị chặn lại ở cửa.
Nhân viên bảo vệ nói chuyện lịch sự, nhưng cũng rất nghiêm khắc: "Nếu không phải là chủ sở hữu, và chúng tôi cũng không nhận được cuộc gọi từ chủ sở hữu có khách đến, tôi xin lỗi..."
Âu Tuấn suy nghĩ một chút, sau đó quay sang Giản Linh nói: "Để anh gọi điện cho dì anh hỏi xem, anh cũng không nhớ số nhà nữa."
Anh ấy nói anh ấy không nhớ, nhưng thực tế là anh ấy không biết. Anh chưa từng đến đây bao giờ nên anh chỉ biết ở đây có một căn hộ, nhưng mỗi lần đi bộ đội về, anh đều ở với bố mẹ hoặc với ông bà nội.
Nếu không đến Vịnh Bích Thủy hôm nay, anh ấy gần như đã quên rằng mình có một căn hộ ở đây.
Giản Linh vươn đầu ra và nhìn nhân viên bảo vệ nói: "Khu A, căn hộ số 12. Tên của tôi là
Giản Linh."
Những gì Giản Linh báo cáo là số nhà của Vịnh Bích Thủy mà cha cô đã mua cho cô.
Bác bảo vệ đã kiểm tra trên máy tính, chắc là để kiểm tra thông tin của chủ sở hữu hay gì đó. Sau khi kiểm tra xong, thái độ thay đổi ngay lập tức. Rõ ràng, không chỉ tên của chủ sở hữu Giản Linh, mà danh tính của cô ấy cũng được đăng ký trên thông tin của chủ sở hữu.
“Cô Giản, vừa rồi tôi thật thô lỗ, thực sự xin lỗi” - Nhân viên bảo vệ nói rất lịch sự, sau đó nhanh chóng mở cổng.
Chiếc xe chạy vào êm ru, Giản Linh nói với Âu Tuấn: "Đừng hỏi dì của anh nữa, em đoán quang cảnh của nhà cậu chắc căn hộ số 11 ở Khu A hoặc căn hộ số 13 ở Khu A. Dự án này là do cho dì của anh và cha em cùng hợp tác, em nghĩ rằng những căn hộ này chắc chắn phải được sắp xếp để bên cạnh nhau"
Âu Tuấn cho rằng điều này... rất hợp lý.
Chiếc xe chạy thẳng vào bãi đậu xe và dừng lại, Giản Linh gọi là thư kí Xiao Zhou và hỏi anh ta để kiểm tra xem các biệt thự trong Vịnh Bích Thủy nơi thủ phạm sống được thuê hay mua. Nhìn vào tên của chủ sở hữu. Nó có thể giống với tên của thủ phạm?
Câu trả lời của Thư ký Xiao Zhou đối với những câu hỏi của Giản Linh luôn được xử lý ngay lập tức, vì vậy cuộc gọi đến rất nhanh: "Cô Giản Linh, cái tên cô vừa nhắc tới là Thân Huy, không trùng với tên của chủ sở hữu nào. Chắc là Thân Huy đang thuê căn nhà này."
“Tôi hiểu rồi” - Giản Linh trả lời, sau khi nghĩ lại, cô cho rằng cũng đúng thôi. Một người làm nghề bán vàng vả alij số lượng vàng bán được cũng chẳng có bao nhiêu. Chắc chắn rằng cậu ta không đủ tiền để mua một biệt thự ở Vịnh Bích Thủy với giá tiền lên tới mười một chữ số đâu.
Tôi không thể không nói rằng tên hung thủ, Thân Huy này cũng khá theo biết tận hưởng cuộc sống đó chứ, ngay cả khi căn nhà ở Vịnh Bích Thủy cho thuê, giá thuê của nó cũng không hề rẻ một chút nào.
Thư ký xiao zhou hỏi: "Tôi còn cần làm gì nữa không? Cô Giản Linh?"
“Không cần đâu, anh vất vả rồi, Thư ký zhou" - Giản Linh mỉm cười.
Thư ký Xiao Zhou mỉm cười và nói rằng không cần khách sáo.
Giản Linh cúp điện thoại, sau đó cùng Âu Tuấn xuống xe, đi thẳng về phía tòa nhà số 7 khu A.
Trước khi bấm chuông cửa, Âu Tuấn có hỏi Giản Linh: "Anh muốn xác nhận với em trước, lát nữa có thể dùng vũ lực đúng không?"
Giản Linh mỉm cười và gật đầu: "Được. Anh có mang súng không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!