Âu Tuấn nhìn chằm chằm phía trước, bất bình nói thẳng: "Tôi căn bản cũng không tin, làm sao có thể sợ."
Giản Linh ở một bên vui vẻ: "Ừm... Anh không tin điều đó sao? Vậy tôi sẽ nói với anh vài vụ án, sau này tôi sẽ lấy một ít hồ sơ giám sát ra cho anh xem."
Âu Tuấn: "Tôi không muốn xem, không muốn biết, cũng không tin."
Giản Linh trợn tròn mắt, khẽ thở dài nói: "Đừng như vậy mà, anh nói thẳng như vậy, hai vị hành khách ngồi sau xe của chúng ta sẽ thương tâm đó.”
Két một tiếng! Phanh gấp gây ra tiếng động chói tai do lốp xe và mặt đất ma sát. Chiếc Hummer đã dừng lại.
Ghế sau... Hai hành khách? Có ai ở ghế sau trong xe anh à!
Âu Tuấn cắn răng căng thẳng trừng mắt với Giản Linh, đưa tay ấn tháo dây an toàn của cô: "Giản Linh cô xuống xe, tôi không chở cô.”
Lưng anh ớn lạnh, đổ ra một tầng mồ hôi trắng.
Giản Linh nhịn không được vui vẻ, đưa tay nắm lấy cánh tay anh, hỏi: "Tức giận à? Đừng tức giận."
Âu Tuấn không nói lời nào, cẩn thận nhìn cô.
Nhìn bộ dáng này của anh, Giản Linh chỉ cảm thấy không hiểu sao lại có chút đáng yêu, cảm giác giống như chọc trẻ con vậy.
Cô vỗ vỗ cánh tay Âu Tuấn, dỗ dành đứa nhỏ nói: "Đừng sợ đừng sợ, yên tâm, có đội trưởng Giản ở đây, bảo vệ quần chúng nhân dân không bị ma quỷ dơ bẩn dính vào, là trách nhiệm của đội trưởng Giản, bất kỳ yêu ma quỷ quái nào cũng không thể bắt nạt anh."
Âu Tuấn cắn răng nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, giống như tâm tình cuối cùng cũng dịu đi một chút, lúc này mới chậm rãi khởi động xe.
Chỉ là một đôi mắt thon dài xinh đẹp, luôn nhịn không được từ gương chiếu hậu nhìn về phía ghế sau.
Giản Linh chú ý tới ánh mắt này của anh, có chút bất đắc dĩ: "Đừng ngắm nhìn nữa, hù dọa anh thôi, ghế sau không có gì cả.”
Âu Tuấn tuy rằng híp mắt liếc cô một cái, nhưng lời này vẫn khiến anh buông lỏng hơn một chút.
Chẳng qua câu tiếp theo của Giản Linh: "Cho dù có gì cũng không sao, chúng ta phải bình tĩnh. Coi những thứ này là một loài là được, cũng giống như anh có thể chấp nhận những loài như chó mèo, bò cừu, từ từ cũng có thể chấp nhận được.”
Âu Tuấn chắc chắn như đinh đóng cột nói: "Không, tôi không chấp nhận. Cũng không tin.”
Giản Linh thật đúng là có chút đau đầu, người đàn ông này không chỉ không tin, còn sợ, còn chết không chịu thừa nhận.
Cứ như vậy, làm sao cô có thể để anh vào bộ phận đặc biệt làm việc?
Trước mắt cũng chỉ có thể từng bước chậm rãi thực hiện, nhưng với bản chất Giản Linh mà nói, cũng không phải là người chậm chạp.
Nghe Âu Tuấn có chết cũng không tin, Giản Linh nghiến răng, liền tiến lên, hạ thấp giọng nói âm u nói: "Không thể ngoan cố như vậy được, anh hai Âu, anh lại như vậy rồi, tôi muốn anh mở mang tầm mắt mà.”
Bởi vì cô lấn thân sang bên ghế lái tới gần một chút, cho nên có thể thấy rõ ràng từng chi tiết biến hóa trong biểu tình Âu Tuấn, vì thế, có thể thấy được đáy mắt anh chợt lóe lên sự hoảng sợ.
Rõ ràng là nam nhân cường tráng như báo hoa mai, trong mắt lại hiện lên vẻ hoảng sợ, so với thỏ còn khiến người ta thương.
Cho nên Giản Linh tuy nói như vậy, cuối cùng là không đành lòng.
Khoát tay áo ngoan ngoãn ngồi trở lại ghế phụ: "Quên đi, từ từ đi."
Giản Linh cũng không biết là thật sự làm anh sợ hãi, hay là anh tức giận, tóm lại dọc theo đường về vườn Quảng Nhã, Âu Tuấn cũng không nói gì nữa.
Vì thế Giản Linh rất nhanh tựa ở trên ghế phụ, vô tâm vô phế xoay người ngủ ngon lành.
Âu Tuấn liếc mắt nhìn cô, nhìn khuôn mặt ngủ bình yên trên ghế phụ.
Anh đột nhiên nhớ lại Giản Linh nói, cô từ nhỏ đã có thể nhìn thấy những thứ này.
Thật khó để tưởng tượng cuộc sống của cô là gì.
Cũng khó trách cô nói phải bình thường đối đãi. Dù sao vẫn luôn có thể nhìn thấy, trải qua cuộc sống bình thường khó có thể tưởng tượng, nếu không thể đối với mấy thứ này một cách bình thường, vậy thì hơn cả tự tra tấn.
Chiếc xe dừng trong bãi đỗ xe của vườn Quảng Nhã, Giản Linh còn chưa tỉnh lại.
Âu Tuấn suy nghĩ một chút, rốt cục duỗi tay qua, nhẹ nhàng nhéo nhéo trên khuôn mặt nhỏ bé của nàng: "Giản Linh, tỉnh lại, chúng ta đến nơi rồi.”
Giản Linh mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh mắt còn có chút mơ hồ, giống như một đứa trẻ bị đánh thức, hình như còn không vui vẻ, bĩu môi.
Vài giây sau mới bình tĩnh lại, chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn về phía Âu Tuấn, rối rít hỏi một câu: "Thiếu tá Âu, anh không tức giận sao?"
Khóe môi Âu Tuấn khẽ nhếch lên: "Tôi còn chưa đến mức tức giận với một đứa trẻ."
"Tôi cũng không phải là trẻ con đâu." Giản Linh bĩu môi nói, lẩm bẩm: "Nhưng mà anh không tức giận là được rồi, vốn dĩ tôi còn nghĩ nếu anh tức giận, hôm nay sẽ nhường phòng ngủ chính cho anh một đêm. Vừa vặn tiết kiệm."
Âu Tuấn mở to hai mắt một chút: "Này Giản Linh cô quả thực..."
Giản Linh nhận lời của anh: "Mã hậu pháo?" ( một hành động không kịp thời không giúp ích được gì)
Âu Tuấn nói: "Cô thật sự hiểu biết bản thân."
"Đó là." Giản Linh kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực: "Ưu điểm lớn nhất của tôi chính là tự mình biết mình."
Âu Tuấn thở dài một hơi, xuống xe mở cửa xe cho cô.
Chỉ là vừa xuống xe, liền đột nhiên đứng thẳng người, con ngươi rũ xuống, ánh mắt bất động thanh sắc liếc về phía bên trái.
Khóe môi Âu Tuấn khẽ nhếch lên, thanh âm đè xuống rất thấp hỏi: "Nhận ra?"
Giọng Giản Linh cũng thấp xuống: "Nói nhảm, bọn họ lại chưa từng luyện ý thức chống trinh sát, cũng quá rõ ràng rồi."
Bà Dương Tâm Lan và bà Dịch Vân Huệ, hai người mẹ lúi húi trước bàn ghế ở chỗ hàng rào bằng cây xanh.
Giản Linh lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ nói: "Tôi nói sao anh lại làm một quý ông đến mở cửa xe cho tôi.”
Âu Tuấn mím môi, trong lòng tự nhủ chuyện này không liên quan gì đến việc mẹ có tới hay không, nếu không phải động tác xuống xe của cô luôn quá nhanh, tuy rằng anh hay qua loa nhưng chút phong độ này vẫn có.
Giản Linh hỏi: "Bây giờ phải làm sao?"
Âu Tuấn: "Làm sao tôi biết được? Họ muốn xem gì? Còn lén lút như vậy..."
Giản Linh nói: "Đại khái... Muốn xem hai chúng ta thế nào? Nếu không... Nếu không hai chúng ta diễn đi?"
Âu Tuấn: "Diễn thế nào?"
Giản Linh liếc anh một cái: "Bớt đi, không phải anh có khả năng diễn xuất sao. Ngày xem mắt, khi tôi từ dưới lầu ba xuống, anh diễn thanh niên bị sa thải và hút thuốc..."
Âu Tuấn cười khẽ một tiếng: "Tôi được coi là hợp tác diễn với cô nhiều nhất."
Giản Linh đề nghị: "Hay là... Tôi có thể khoác tay anh không? Làm cho bọn họ cao hứng?"
Âu Tuấn nhướng mày, liền làm tư thế thân sĩ cong cánh tay chờ cô: "Nào."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!