“Mua đồ ăn sáng đi! Tôi nói với bọn họ là anh đi tập thể dục buổi sáng, lúc anh về nói là mua đồ ăn sáng cho tôi nên về trễ, để bọn họ không trách anh, cùng lắm mẹ tôi cũng chỉ trách tôi không hiểu chuyện.”
Giản Linh cũng không nhận ra sự dịu dàng trong giọng nói của anh, cô anh chóng nói: “Tôi cúp máy trước đây, anh nhanh lên đấy, về cứu tôi.”
Âu Tuấn im lặng một lúc, sau đó hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
“Hả?” Giản Linh sửng sốt, sau đó nhận ra có gì đó không đúng, bởi vì giọng nói của Âu Tuấn cũng không lạnh lùng, hình như là không tức giận?
“Anh không tức giận nữa hả?” Giản Linh ngơ ngác hỏi.
Âu Tuấn cười trầm thấp: “Nếu tôi nói tôi tức giận thì cô sẽ nhường phòng ngủ chính cho tôi hả?”
Giản Linh ậm ừ: “Không đâu.”
Âu Tuấn: “Vậy tôi tức giận cũng không có ý nghĩa gì. Cô muốn ăn gì? Bánh bao có được không? Bên này có tiệm bán bánh bao lớn.”
Giản Linh suy nghĩ một lúc: “Vậy tôi muốn hai cái.”
Âu Tuấn: “Chờ đó.”
Trước khi cúp máy, Giản Linh nghe thấy tiếng anh khởi động xe.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Giản Linh xoa xoa mặt, lộ ra khuôn mặt tươi cười mà cô cho là “dịu dàng hiền thục” rồi đi vào phòng khách chào hỏi hai bà mẹ.
Dương Tâm Lan thấy cô ấy đi ra thì nhướng mày hỏi: “Nói chuyện lâu như vậy? Con ở cùng Âu Tuấn có tốt không?”
Giản Linh “dịu dàng hiền thục” mỉm cười nhưng lời nói lại không có chút “dịu dàng hiền thục” nào.
Giản Linh nói: “Cũng tạm được, coi như là cố gắng chịu đựng, chứ không còn cách nào được nữa?
Dương Tâm Lan lập tức đen mặt, muốn dạy dỗ cô.
Từ nhỏ Giản Linh đã là một người thông minh, cô biết rất rõ đạo lý trẻ con khóc mới có kẹo ăn, lúc còn nhỏ mỗi khi bị đánh cô đều trốn sau lưng bà ngoại, ầm ĩ nói bà ngoại ơi con gái người đánh con!
Lúc này, cô trực tiếp trốn sang chỗ Dịch Vân Huệ, ấm ức nói: “Bác ơi…”
Dịch Vân Huệ mềm lòng, nhanh chóng đứng chắn trước mặt cô, nói: “Tâm Lan, đừng quá hung dữ, con bé nói đúng đó, trước giờ con bé với Âu Tuấn chưa có nền tảng tình cảm. Hơn nữa chuyện này vốn dĩ là ấm ức cho bé Năm, bây giờ bị chúng ta không có trâu bắt chó đi cày, con bé đồng ý là tôi đã phải cảm tạ trời đất rồi.”
“Bác ơi, bác thật là tốt bụng.” Giản Linh yếu ớt nói, sau đó nhìn về phía mẹ cô, “Bà Dương Tâm Lan, người cũng học tập một chút đi...”
“Này!” Bà Dương Tâm Lan lập tức đứng dậy: “Có phải con thiếu đòn rồi hay không? Mẹ đã không muốn nói rồi mà con còn nói mẹ?”
Từ nhỏ Giản Linh đã quen với việc đấu trí đấu dũng với mẹ như thế này rồi, ở trước mặt mẹ, cái miệng của cô đúng là hơi thiếu đòn.
Vẫn là Dịch Vân Huệ hòa giải: “Bé Năm, Âu Tuấn sắp về rồi phải không?”
Giản Linh vội vàng gật đầu: “Vâng, anh ấy nói đi mua bữa sáng cho cháu, khoảng chừng mười lăm phút nữa sẽ trở về thôi ạ.”
Giản Linh rút ngắn thời gian lại.
Dương Tâm Lan rất vui khi nghe thấy điều này, cũng không cảm thấy việc con trai mình đi mua đồ ăn sáng cho Giản Linh có gì ấm ức, liên tục gật đầu: “Tốt tốt tốt, như thế rất tốt. Bác chỉ sợ thằng nhóc này từ nhỏ lớn lên ở trong doanh trại, không biết cách chăm sóc người khác.”
Không biết bà Dương Tâm Lan đã cầm cây gậy ''thượng phương bảo kiếm'' kia lên từ lúc nào, bây giờ đang khua khoắng về phía chân Giản Linh: “Giản Linh, mẹ sinh con ra có đủ hai chân đấy! Thế mà còn bắt Âu Tuấn mua đồ ăn sáng cho con? Con có thể để hai chân phát huy công dụng được hay không?”
“Vậy con đi hai bước cho mẹ xem?” Giản Linh nói, nghiêng chân: “Con còn có thể nhảy nữa cơ…”
Dương Tâm Lan: “Biết chân con thối rồi! Mau đi rót trà đi! Đến đây lâu như vậy rồi còn chưa được miếng nước nào đâu!”
“Con đi ngay đây, đi ngay đây.” Giản Linh nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng bếp rửa chén pha trà.
Ngay khi vừa cho trà vào nước sôi, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.
Âu Tuấn đã về rồi.
Giản Linh cảm thấy như thể vị cứu tinh đã đến, cô lập tức lao ra khỏi phòng bếp, chạy thẳng ra cửa trước.
“Anh đã về rồi!” Trên mặt cô như thể viết rõ mấy chữ “cuối cùng cũng về rồi”.
Âu Tuấn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngước lên của cô, đôi mắt cô sáng lấp lánh.
Khóe môi anh hơi giương lên, tay đưa túi ni lông cho cô: “Bánh bao thịt lớn, hai cái.”
“Cảm ơn Thiếu tá Âu!” Giản Linh cười nói.
Nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của cô, Âu Tuấn không kìm lòng được, đưa tay lên xoa đầu Giản Linh.
Cô chớp chớp mắt, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt của hai bà mẹ trong phòng khách, vì vậy ngón tay Giản Linh véo nhẹ lên cánh tay anh.
Âu Tuấn cúi xuống nhìn cô, ánh mắt hai người nhìn nhau, nhanh chóng hiểu ra.
Lại tiếp tục diễn kịch thôi.
Âu Tuấn đưa tay ôm vai cô, cùng nhau đi về phía phòng khách.
“Mẹ, sao sáng sớm mẹ đã đến đây rồi thế?” Âu Tuấn nói với Dịch Vân Huệ, rồi mỉm cười với Dương Tâm Lan: “Cháu chào bác, cháu là Âu Tuấn.”
Dương Tâm Lan nhìn Âu Tuấn không rời mắt, trong lòng vô cùng vui vẻ!
Lập tức đáp “Ôi ôi ôi!” Sau đó quay đầu nói với Dịch Vân Huệ: “Âu Tuấn lớn lên đẹp trai quá, đẹp trai quá!”
Dịch Vân Huệ mỉm cười: “Giống như ba của nó đó, thô lỗ lắm, cũng may còn được khuôn mặt dễ nhìn một chút.”
Lúc này Dương Tâm Lan đã hiểu tại sao con nhóc này lại chịu thỏa hiệp.
Giản Linh đói không chịu nổi nữa rồi.
Âu Tuấn cúi đầu nhìn cô nói: “Mau ăn đi, để một lúc nữa lại nguội mất.”
Dịch Vân Huệ cũng nhanh chóng nói: “Đúng vậy, bé Năm mau ăn đi.”
Giản Linh vui vẻ cầm lấy bánh bao lớn của mình mà gặm, ngồi ở trên sô pha đưa đôi mắt đen láy nhìn bọn họ, hai má phồng lên giống như một con sóc chuột.
Âu Tuấn tiếp nhận công việc trước đó của cô, bưng trà đã pha xong ra ngoài.
Dịch Vân Huệ nhấp một ngụm trà rồi nói: “Hôm qua con đến chỗ ông nội à?”
Âu Tuấn gật đầu: “Vâng, ông cụ nói với mẹ à?”
“Không.” Dịch Vân Huệ chỉ vào cây gậy trong tay Dương Tâm Lan: “Nhưng mẹ nhìn thấy cây gậy chuyên dùng để đánh Âu Tuấn ở đây, nên nghĩ con đã đến đó.”
Dịch Vân Huệ cười như có như không, hỏi: “Xem ra ông cụ còn trao lại cả quyền sử dụng gia pháp nữa hả?”
Âu Tuấn nắm tay che môi, ho nhẹ một tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!