Giản Linh thản nhiên nói, thậm chí còn không để tâm, không có một chút bộ dạng dè dặt nào mà con gái nên có.
Dương Tâm Lan chỉ cảm thấy trái tim mình rạo rực, chỉ tay thẳng vào Giản Linh và nói: “Khi nào con có thể trở nên nữ tính hơn được vậy?”
Giản Linh ăn hai miếng rồi ba miếng, chẳng mấy chốc đã nhanh chóng giải quyết được hai miếng bánh thịt lớn, ăn tới miệng đầy mỡ, cảm giác rất mãn nguyện.
Cô đứng lên và nói một cách rất tự tin rằng: “Mẹ là mẹ ruột của con, con cũng là đứa duy nhất trong gia đình mình, bộ dạng con không giống con gái vậy thì mẹ phải chịu phần lớn trách nhiệm đấy, phu nhân Dương Tâm Lan.”
Âu Tuấn cảm thấy cách bé Năm cùng mẹ ở chung, cũng không quá khó để anh nhận ra rằng cô đã cãi nhau với mẹ mình từ lúc nhỏ đến lúc lớn.
Thấy bộ dạng Dương Tâm Lan dường như sắp nổi giận, Âu Tuấn nói: “Bác gái sáng sớm đã vất vả đến đây, có việc gì sao ạ?”
Khi ánh mắt Dương Tâm Lan chuyển từ Giản Linh sang Âu Tuấn, giống như bầu trời nhiều mây bỗng trở nên trong xanh lạ thường.
Bà ấy lập tức cười ôn hòa: “Cũng không có chuyện gì lớn cả, bác cùng Vân Huệ lo lắng cho hai đứa nên muốn đến xem thử. Nhân tiện cũng đưa một vài đồ cho hai đứa luôn.”
Giản Linh mở miệng muốn nói, nếu lo lắng về việc hoàn cảnh sinh hoạt không tốt, vậy thì liền để cho hai người bọn con mỗi người về một nhà đi...
Âu Tuấn thấy cô chuẩn bị mở miệng, liền biết cái miệng nhỏ này của cô khẳng định không nói được lời nào tốt đẹp. Nên không đợi cô mở miệng, anh đã nói trước: “Cảm ơn bác gái.”
Âu Tuấn mỉm cười và cảm ơn bà ấy.
Dương Tâm Lan cười rạng rỡ còn tươi hơn cả hoa.
Bà cùng Dịch Vân Huệ gọi điện thoại, chỉ trong một thời gian ngắn, hai chàng trai trẻ đã xuất hiện, một người là lính cần vụ của ông cụ Âu, người còn lại là trợ lý của cha Giản Linh, hai người đều xách trên tay hai chiếc vali.
Đó là đồ dùng mà hai bà mẹ thu dọn rồi đưa cho con mình.
Âu Tuấn và Giản Linh nhìn hai chiếc vali ở cửa, mỗi người đều lộ ra vẻ ảm đạm thê lương.
Bên cạnh phòng ngủ chính ở tầng một là phòng để đồ.
Dịch Vân Huệ nói: “Bọn mẹ đến giúp hai đứa dọn dẹp chút.”
Âu Tuấn nhận lấy vali, kéo vào phòng thay đồ, Dịch Vân Huệ đi phía sau anh, hạ thấp giọng hỏi: “Mẹ ở trước mặt mẹ bé Năm không tiện hỏi, mẹ thấy xe con không ở dưới lầu, vậy con đã đi đâu sao? Con ra ngoài chơi cũng không quay về nhà ở sao? Bé Năm sáng sớm nay cũng đã hòa giải với con rồi mà? Con cũng là loại người này à?”
Dịch Vân Huệ cau mày trách mắng.
Âu Tuấn mím môi: “Con đi mua bánh thịt cho cô ấy ở cửa hàng bánh bao lão Trương trên đường Yên Giang, cách đây khoảng năm cây số, nên lái xe sẽ dễ dàng hơn.”
Anh nói sắc mặt cũng không thay đổi.
Dịch Vân Huệ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh nhưng không nhìn ra được biểu hiện gì, sau đó bà gật đầu: “Chà, ngay cả thời kỳ nổi loạn con cũng chưa từng phản nghịch lần nào, nên đừng đến tuổi này rồi lại phản nghịch.”
Âu Tuấn khoác vai mẹ: “Con hiểu rồi ạ.”
Dịch Vân Huệ đưa tay sờ mặt con trai mình, trong ánh mắt lộ ra đau lòng: “Đừng để mẹ lo lắng. Hơn nữa, bé Năm là một cô gái tốt, mẹ hoàn toàn có thể thấy được điều đó, con đừng có bắt nạt con bé.”
Âu Tuấn thầm thở dài, rốt cuộc là ai bắt nạt ai đây.
Dịch Vân Huệ hất cằm về phía cửa: “Được rồi, con nói chuyện với họ đi, hai mẹ con này là một cặp oan gia, lúc nữa mà cãi nhau thì con đứng ra hòa giải nhé.”
Âu Tuấn gật đầu, ngay lúc anh bước đến cửa phòng tay đồ liền nghe được tiếng bé Năm nghiến răng hỏi mẹ cô.
“Mẹ, trong này có những đồ gì vậy...” Trước mặt Giản Linh là hai cái vali được mở ra.
Dương Tâm Lan thản nhiên hợp tình hợp lý nói: “Con không có mắt nên không nhìn được sao? Quần áo đấy!”
Giản Linh ấn trán: “Con biết đây là quần áo nhưng là quần áo của ai?”
Dương Tâm Lan liếc nhìn cô: “Tất nhiên là quần áo của con rồi.”
“Từ khi nào mà con lại mặc loại quần áo này vậy?” Giản Linh dùng ngón trỏ cầm lên một chiếc váy hàng hiệu màu vàng nhạt.
Vẻ mặt Giản Linh đầy ghét bỏ, biểu hiện ghét bỏ của cô là dùng cho chiếc váy màu vàng nhạt trong tay, như thể đó là một túi rác vậy...
Mác ở trên chiếc váy vẫn chưa được gỡ bỏ. Mà ở trong hai cái vali trước mặt đều là mấy bộ quần áo yểu điệu thục nữ, đa số là váy.
Tất cả đều là phong cách khiến Giản Linh cảm thấy nếu mặc loại này trên người thì chắc sẽ là dạng trông được phần trên nhưng không thể nhìn được phần dưới, tuyệt nhiên không thể mặc nó đi ngoài đường.
Vậy mà còn có tận hai đôi giày cao gót mới tinh nữa, một đôi có mũi nhọn và đôi còn lại có gót nhọn.
Chỉ cần nhìn thôi Giản Linh cũng có thể tượng tượng ra cảm giác khó chịu như bị tra tấn khi xỏ chân vào đôi cao gót này rồi.
Nếu xét dựa theo thẩm mỹ của thẳng nam Âu Tuấn thì hẳn những cô gái dịu dàng nhu thuận trong mắt anh sẽ ăn mặc như vậy, váy nhỏ, giày cao gót…
Nhưng không hiểu vì sao, Âu Tuấn lại chỉ đứng ở cửa phòng để đồ, nhìn vào hai cái váy hàng hiệu và giày cao gót của Giản Linh.
Thực sự thật khó để tượng tưởng mấy bộ trang phục này ở trên người bé Năm sẽ như thế nào.
Giản Linh vươn tay lấy đồ ra từ trong hộp, sắc mặt cô càng thêm tối sầm, khuôn mặt tái nhợt, cô lấy ra hai bộ quần áo ren ít vải đến kinh người.
Âu Tuấn nhìn thấy bộ quần áo ít vải kia, đồng tử cũng co rụt lại, sau đó quay người nhanh chóng đi vào phòng để đồ.
Chớ nên nhìn....
Giản Linh lấy ra ba bộ đồ lót cực kỳ, ừm, rất quyến rũ và gợi cảm, ren đỏ, họa tiết da báo màu đen.
Cô thiếu chút nữa tức giận ném cái vali đi: “Ở đây có cái nào con có thể mặc được sao?”
Dương Tâm Lan vẫn đứng bên cạnh khẳng định: “Dáng người con đẹp như vậy, mặc những cái này vào chắc chắn sẽ đẹp, nếu không phải là mẹ lớn tuổi rồi...”
Dáng người Giản Linh rất tốt, đây có lẽ là ưu điểm duy nhất Dương Tâm Lan nghĩ được khi nói về cô, cô ấy có vòng eo thon gọn, đôi chân thon dài, cơ thể không có một chút mỡ thừa nào, càng không phải kiểu con gái vì giảm cân, ăn kiêng mà gầy. Mà là loại thường hay tập luyện thể thao mà có, đường cong thanh mảnh và đường nét rất đẹp.
Giản Linh vội vàng nói: “Mẹ vẫn còn trẻ mà, năm nay con mới hai mươi lăm tuổi thôi, con không có phúc mặc được cái này, vẫn là mẹ tự mặc đi! Cha con nhất định sẽ rất vui!”
Dương Tâm Lan: “Con! Con nói gì vậy!”
Giản Linh bây giờ không có bất kỳ mong đợi gì với đống quần áo trong vali này nữa rồi, cô dứt khoát đứng dậy, có chút mong đợi với vali quần áo của Âu Tuấn.
Vì vậy, ngay cả khi chạy vào phòng để đồ, Dương Tâm Lan ở một bên hét lớn cô đi đứng cẩn thận, tất cả đều bị Giản Linh bỏ lại phía sau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!