Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Khi Giản Linh nhận được điện thoại của mẹ, cô đã làm ra một điều ngu ngốc, cô nghĩ rằng xem bảng chỉ đường bằng điện thoại di động rất bất tiện nên đã kết nối điện thoại với màn hình trên ô tô qua bluetooth.

Kết quả giọng nói của mẹ cô, bà Dương Tâm Lan, bởi vì tức giận mà vô cùng chói tai và cứ liên thanh không ngừng, đã lập tức bao trùm toàn bộ khoang xe hơi sang trọng thông qua hệ thống âm thanh cao cấp tuyệt vời, nhấn chìm mọi loại âm thanh khác.

“Giản Linh! Đứa con gái chết tiệt này! Con định làm trái mệnh trời đấy à? Con không thể ngoan ngoãn một chút à? Con muốn mẹ tức chết mới vừa lòng đúng không? Nếu hôm nay con không muốn đến thì cũng đừng ra khỏi cửa đi, ngược lại nói đến xong còn chơi trò này với mẹ là sao? Có chuyện quan trọng gì cơ chứ, coi thường uy nghiêm của mẹ đúng không? Mẹ không trị được con nữa rồi đúng không?”

Gọi thẳng tên đầy đủ ra thế này chứng tỏ thực sự tức giận rồi. Lỗ tai Giản Linh phát đau, cô lặng lẽ vặn nút giảm âm lượng xuống. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy ghét hệ thống âm thanh cao cấp trong xe ô tô này.

Giản Linh thở dài: “Nếu con không muốn đến thì chẳng phải lão gia tử sẽ tức giận sao…?

“Nói như thể ông nội con sẽ không tức giận nếu con nửa đường bỏ chạy không bằng!” Bà Dương Tâm Lan ở đầu bên kia lại tiếp tục mắng.

Tuy Giản Linh giật mình chấn động, nhưng cũng mơ hồ nghe thấy một vài âm thanh khác, vì vậy lại lặng lẽ tăng âm lượng lên.

Nếu cô không nghe nhầm thì kia hẳn là tiếng bà Dịch Vân Huệ cũng đang giận dữ quát mắng con trai qua điện thoại.

“Âu Tuấn, con lớn như thế rồi mà sao còn không hiểu chuyện vậy! Con tưởng đây là chuyện lông gà vỏ tỏi gì hay sao? Đây là chuyện chung thân đại sự! Là chuyện cả đời của con đấy! Con tưởng bây giờ là ai đang cầu xin ai hả? Con vẫn chưa rõ tầm quan trọng của chuyện này đúng không?

Nghe thấy có người đồng bệnh tương liên, Giản Linh bên này nhe răng cười thích thú, trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt kia, ài, đúng là đẹp trai mà, thật đáng tiếc.

Trong lòng mới nghĩ đến thế, tiếng quát mắng của mẹ ruột ở đầu bên kia đã được khuếch đại lần nữa, âm thanh bùng nổ trong khoang xe: “Giản Linh! Sao con không nói gì đi! Con dám chạy thì phải dám trả lời nha!”

Giọng nói này nghe thế nào cũng có cảm giác hơi quen thuộc. Nhất thời Giản Linh không thể nhớ ra được mình đã nghe thấy ở đâu, nhưng bản năng mách bảo cô đừng suy nghĩ về nó nữa…

“Bây giờ con nhanh chóng trở về cho mẹ!” Bà Dương Tâm Lan ra lệnh.

Giản Linh nói: “Con phải đến đơn vị.”

“Cái công việc rách nát kia của con nữa! Tốt nhất là từ chức sớm đi!”

“Không thể nào.” Giản Linh mỉm cười, “Nhân dân làm sao sống thiếu con được? Được rồi, được rồi, mẹ đừng tức giận nữa, không phải người bên kia cũng bỏ chạy sao? Cũng may là con không đến, nếu không thì mất mặt lắm.”

Nghe đến đây, bà Dương Tâm Lan im lặng rồi thở dài trầm mặc một lúc, nghe thấy giọng nói của mẹ Âu Tuấn cũng xa dần, chắc là bà Dương Tâm Lan đã đi ra chỗ khác.

Sau đó mới tiếp tục nói với Giản Linh: “Haiz, đứa trẻ kia cũng vậy... Không hiểu chuyện gì cả. Nó cũng không tin. Nhưng kia là số mệnh rồi, con không biết đâu, nhà họ Âu bọn họ bao đời nay đều phục vụ trong quân đội, đại khái là sát khí nặng quá không tích đức được, người lớn không làm sao, nhưng toàn bộ đều đổ lên đầu đứa trẻ kia hết rồi.”

Giản Linh không biết điều này, tuy nói là hai nhà có giao tình mấy đời nay, nhưng trong trí nhớ của cô, hình như chưa từng gặp Âu Tuấn bao giờ. Nhưng lúc trước từng nhìn thấy dáng vẻ bị mây đen phủ trên đầu của anh nên Giản Linh biết mẹ không nói dối.

Dương Tâm Lan tiếp tục nói: “Sát nhập mệnh, khi mẹ thằng bé mang thai nó, còn suýt nữa không giữ được. Lúc sinh ra còn bị khó sinh, khó khăn lắm mới giữ được. Từ nhỏ số mệnh đã tính là phải chết rồi. Đến bây giờ sức khỏe vẫn không tốt, được bố thằng bé đưa vào nuôi trong quân doanh, dù sao thì ở trong đó cũng nhiều chính khí, trấn áp được đôi chút, nhưng ở tuổi 30 thằng bé sẽ gặp phải đại hạn, hai nhà giao tình mấy đời nay, nói đi nói lại cũng không thể mặc kệ được…”

Giản Linh im lặng vài giây rồi nói: “Mẹ, con biết thể chất của con rất đặc biệt, nhưng con cũng không có khả năng thay đổi số phận đâu.”

“Ít ra cũng có thể trấn áp được.” Dương Tâm Lan nói: “Từ nhỏ sức khỏe nó đã không tốt, lớn lên trong doanh trại. Còn con được mẹ để cậu đưa lên núi nơi có nhiều linh khí để nuôi lớn, hai đứa cũng không có dịp gặp mặt bồi đắp tình cảm. Thật ra hai đứa từ nhỏ đã có hôn ước do hai nhà định ra rồi, mà nhà họ Âu cũng giúp nhà chúng ta rất nhiều…”

Giản Linh không khỏi bật cười, những người như Âu Tuấn không tin vào những chuyện quái gở này có lẽ sẽ cảm thấy không có chuyện gì.

Nhưng vì thể chất đặc biệt của Giản Linh, từ nhỏ cô gặp phải rất nhiều chuyện như này, nên cô biết rất rõ, nếu lần tới sát nhập mệnh mà Âu Tuấn còn mặc kệ thì sẽ thật sự phải chết đấy.

Nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai đó lại càng thấy đáng tiếc.

Giản Linh cười khổ: “Anh ta không tin vào chuyện này thì có nói gì cũng vô dụng. Hơn nữa, không phải hai năm nữa anh ta mới đến tuổi ba mươi sao? Cùng lắm thì đến lúc đó, con sẽ cân nhắc chịu ấm ức một chút vậy, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp mà.”

Bà Dương Tâm Lan lại ở đầu dây bên kia lại quát lên: “Con mà còn ấm ức cái nỗi gì? Con nhìn con xem có khác gì thằng đàn ông không? Có người chịu lấy con mới là xây được tháp ấy! Người ta còn đẹp trai ngời ngời thế kia, con ấm ức chỗ nào?

Nghe vậy Giản Linh cúi đầu cười, lại nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú kia.

Hình như mẹ cô nói cũng đúng.

“Thôi con không nói chuyện với mẹ nữa, con đến đơn vị rồi.” Giản Linh nói một câu rồi cúp máy, cuối cùng cũng kết thúc màn oanh tạc lỗ tai kinh khủng của mẹ.

Trước mặt là một tòa nhà đã nhiều năm tuổi, là công trình còn sót lại sau những năm tháng chiến tranh khi xưa, là một tòa nhà kiểu phương Tây do quân xâm lược xây dựng, là một tòa nhà ba tầng kiểu phương Tây rất đẹp.

Đó cũng là đơn vị của cô, trụ sở của bộ đội đặc thù nước C ở thành phố Yên Ninh.

Đối với người bình thường, đây chỉ là một tòa công quán mà thôi, nhưng ở trong mắt trái của Giản Linh, các bức tường và trên mặt đất bên ngoài tòa nhà này cùng với cánh cổng sắt màu đen đều có đầy những hoa văn bùa chú màu xanh. Ma quỷ không thể lại gần.

Ông Trương gác cổng là một ông lão quắc thước, khi nhận ra xe của cô, liền nhanh chóng mở cổng, tươi cười chào đón: “Đội trưởng Giản đến rồi đấy à! Tất cả đều đang đợi cô đấy!”

“Bác Trương.” Giản Linh cười, chào một tiếng, khi xe đi ngang qua vọng gác, cô dừng lại một chút, quay đầu nhìn ông Trương, “Sao nào, chẳng lẽ không có cháu thì bọn họ không thể làm việc được sao?”

“Còn không phải là do cô giỏi hay sao? Hơn nữa vụ án lần này xem ra cũng không dễ dàng gì.” Ông Trương cười nói.

Giản Linh lái xe chạy nhanh vào, dừng xe ở chỗ đậu xe của mình.

Vừa mới bước vào bên trong tòa nhà kiểu phương Tây.

Những người bên trong lập tức chạy tới vây lấy cô.

“Đội trưởng Giản! Buổi hẹn hò có thuận lợi không?”

“Đội trưởng Giản! Có thể đi lấy chồng được chưa?”

“Đội trưởng Giản...”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận