Chương 30: Ai giỏi hơn
Nhạc Phong nói nhỏ với Âu Tuấn: "Không phải chứ, dù cậu có không vui về sự sắp xếp ở trong nhà thì cũng đừng có dùng cách huấn luyện ở chỗ chúng ta giày vò con gái nhà người ta chứ."
Âu Tuấn thờ ơ nói: "Cậu đừng có dáng vẻ ăn không nói có như vậy, cô ấy cũng được coi là người trong hệ thống."
Mặc dù bộ đội đặc thù của Giản Linh là cơ mật nhưng đã gọi là bộ đội thì đương nhiên cũng coi là trong hệ thống.
"Hơn nữa, cậu cũng xem nhẹ cô ấy quá rồi, nếu cậu thật sự muốn so sánh, ai thua còn chưa biết được." Âu Tuấn nói.
Nhạc Phong không thể tin nổi nhìn anh, không phải anh ta kinh ngạc vì nội dung mà anh nói là thân phận của Giản Linh không tầm thường.
Mà là vì...
Nhạc Phong: "Ôi trời, cậu lại có thể bênh vực cơ đấy?"
Âu Tuấn ngơ ngác, sau đó cau mày: "Cút đi!"
Nhạc Phong vui mừng hớn hở đưa tay về phía Giản Linh: "Nhạc Phong."
Giản Linh bắt tay với anh ta: "Giản Linh."
Vào lúc này, có một giọng nói trầm của người đàn ông truyền ra từ bên trong, còn mang theo chút vui mừng và ngạc nhiên: "Đội trưởng Giản?"
Giản Linh dựa theo giọng nói nhìn sang, lúc nhìn thấy chủ nhân của giọng nói thì hơi sững sờ, sau đó bật cười: "Ơ?"
Nhạc Phong ở bên cạnh Âu Tuấn thấp giọng mắng: "Mẹ nó, đúng là thằng nhãi này, chó săn trung đoàn phái tới, huấn luyện cho chúng tôi cả buổi sáng đến mức không thành hình người luôn rồi."
Âu Tuấn hỏi: "Anh ta?"
Nhạc Phong gật đầu, thấp giọng nói: "Từ Mộ Hành, cậu biết anh ta, đúng không?"
Khoét miệng Âu Tuấn khẽ nhếch sang một bên, mỉm cười xấu xa: "Đương nhiên."
Lúc ở Kim Đàn Xác thi đấu, nếu như không có Âu Tuấn anh vậy Kim Đàn Xác sẽ là của Từ Mộ Hành, kỹ thuật bắn cũng được coi là sự kiêu ngạo của đặc công rồi.
Nhạc Phong không hiểu: "Chỉ là, sao anh ta lại quen với vợ anh?"
Mặc dù vẫn chưa phải là vợ nhưng lúc này không quan tâm đến việc uốn nắn lại lời nói của Nhạc Phong.
Bởi vì anh cũng rất tò mò tại sao Từ Mộ Hành lại quen biết Giản Tiểu Ngũ?
Từ Mộ Hành cao to và đẹp trai, màu da lúa mạch chắc khỏe, lộ ra một vẻ người đàn ông nam tính và mạnh mẽ, tuổi tác cũng ngang với Âu Tuấn nhưng so với Âu Tuấn đường nét trên khuôn mặt rất hoàn hảo, ánh mắt luôn lộ ra một chút kiêu căng, ngạo mạn có cảm giác đẹp trai ngời ngời.
Thì Từ Mộ Hành là loại hình vừa nhìn đã thấy là thanh niên năm tốt.
Anh ta đi đến: "Đội trưởng Giản, lâu rồi không gặp, sao cô lại đến đây?"
"Ừm… Thiếu tá Âu đưa tôi đến tập luyện, gần đây gần như hơi lơ là về việc tập luyện, trạng thái tinh thần cũng rất rã rời." Giản Linh nói rất trôi chảy, vừa lịch sự vừa mềm mỏng, không nghe ra được sơ hở gì.
Nghe đến đây, Từ Mộ Hành liếc nhìn Âu Tuấn, hơi nheo mắt lại khi đối mặt mới ánh mắt sâu thẳm của Âu Tuấn, ánh mắt đụng độ âm thầm.
"Anh Âu…" Khoé môi Từ Mộ Hành hơi cong lên, cười như không cười nhìn Âu Tuấn.
Bối cảnh gia thế của nhà họ Âu cũng không phải là chuyện bí mật gì, kiểu người trẻ tuổi như Âu Tuấn mà đã có địa vị như vậy thì cho dù thật sự có bản lĩnh thì cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy là nhị thế tổ có gia tộc chống lưng.
(Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.)
Cho nên chữ "anh" của Từ Mộ Hành rất có ý nghĩa sâu xa.
Âu Tuấn hơi nhướng mày, không nói gì.
Từ Mộ Hành gật đầu: "Được."
Anh ta nghiêng đầu nhìn vào bên trong, sau đó dẫn bọn họ vào trong.
Giản Linh đi bên cạnh Âu Tuấn, Âu Tuấn liếc mắt nhìn cô.
Còn chưa đợi Âu Tuấn mở miệng nói, Giản Linh đã dơ tay ra kéo góc áo của anh, nhẹ nhàng hỏi: "Này, anh ta tên là gì ấy nhỉ?"
Âu Tuấn: "..." Anh hít sâu một hơi: "Đến tên của anh ta cô còn không biết, vậy lúc nãy ơ cái gì mà ơ? Còn ân cần hỏi han như vậy?"
Giản Linh nhỏ giọng nói: "Nhìn mặt cũng thấy hơi quen, ơ cũng là vì không nhớ ra tên anh ta. Người ta đã gọi tôi rồi, tôi còn hỏi tên của người ta là gì, vậy không phải là làm người ta bẽ mặt sao?"
Cô cũng thật hiểu lòng người…
Âu Tuấn nhìn bóng dáng của Từ Mộ Hành đang đi đằng trước, chỉ cảm thấy thằng nhãi này cũng không dễ dàng gì, cả khuôn mặt mặt nóng mà dán mông lạnh… Không, dán trên mông đồ ngốc.
Cô lại kéo góc áo của anh: "Anh ta tên là gì?"
"Từ Mộ Hành, được trung đoàn điều đến đây."
"Từ Mộ Hành ở trung đoàn sao?" Giản Linh nghĩ một chút, ánh mắt có vẻ bừng hiểu ra: "Ồ! Tôi nhớ ra rồi, là cái người có kỹ thuật bắn rất tốt, hai năm trước, lúc đến Giang Thành có hợp tác với anh ta xử lý một vụ án."
Âu Tuấn nghe thấy câu này, đôi mắt sâu thẳm của anh nhấp nháy: "Kỹ thuật bắn rất tốt?"
Anh từ đằng sau ấn vai Giản Linh, ghé sát vào tai cô hơi đe dọa hỏi: "Anh ta tốt hơn hay là tôi tốt hơn? Kỹ thuật bắn?"
Giản Linh không hiểu sao mà lòng hiếu thắng của anh lại đột nhiên trỗi dậy, giống như trẻ con vậy.
Đôi con ngươi của cô khẽ đảo, cười nhạt: "Vẫn là kỹ thuật bắn của thiếu tá Âu giỏi hơn."
Giản Linh dơ ngón tay cái ra: "Chứng nhận!"
Âu Tuấn nhướng mày, dường như hài lòng hơn, hơn nữa năng lực thần kỳ trên người của Giản Linh đối với anh mà nói là một mùi hương khó kháng cự.
Làm cho anh càng thêm hài lòng.
Anh dơ ngón tay cái ấn lên ngón tay cái của cô: "Chứng nhận!"
Từ Mộ Hành vừa quay đầu đã nhìn thấy hai ngón tay của hai người đang đối nhau, nhất là trên khuôn mặt đẹp trai từ trước đến nay luôn kiêu ngạo của Âu Tuấn lúc này đang cụp mắt cười ấm áp.
Từ Mộ Hành dừng lại, hỏi: "Chiều nay anh Âu cũng tham gia buổi huấn luyện của tôi sao?"
Âu Tuấn nhìn anh ta: "Đương nhiên."
Từ Mộ Hành: "Tôi huấn luyện không hề nhẹ nhàng đâu."
Âu Tuấn mỉm cười, khoé môi cong lên tà hơi ác: "Không sao, tôi chưa bao giờ từng huấn luyện nhẹ nhàng."
Từ Mộ Hành: "Mỏi mắt mong chờ."
Dáng vẻ Giản Linh lại rất thư thái và thoải mái, cô lấy một bộ đồng phục đặc công vừa người rồi đi thay, bộ đồng phục đen từ đầu đến chân, mang trên người cô, mặc ra một tư thế mảnh mai và mạnh mẽ của một phụ nữ.
Vốn tưởng rằng tốc độ thay quần áo của Âu Tuấn khá nhanh nhưng lúc Giản Linh đi ra, Âu Tuấn còn chưa ra.
Từ Mộ Hành đứng thẳng người chờ ở đó, lúc nhìn thấy cô bước ra thì cười nói: "Lâu rồi không gặp, đội trưởng Giản vẫn tư thế hiên ngang như xưa."
Giản Linh mỉm cười: "Đội trưởng Từ quá khen rồi."
Đến bây giờ Từ Mộ Hành vẫn nhớ hai năm trước lúc hợp tác với Giản Linh xử lý một vụ án. Thật ra cho đến bây giờ, Từ Mộ Hành vẫn không thể hiểu được, trong vụ án đó rốt cuộc cái gì đã đối phó với những kẻ địch đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!