Mà Âu Tuấn còn nhàn nhạt nói một câu: "Nếu mấy người chê thứ này chướng mắt thì tôi dừng xe để mấy người xuống dọn dẹp sạch sẽ?"
Cả đám câm như hến. Không có ai dám trả lời anh.
Trong xe bỗng nhiên yên tĩnh, cảnh tượng hết sức lúng túng.
Giản Linh tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, cô không muốn mở mắt, cứ hễ mở mắt là lại có thể nhìn thấy rất nhiều thứ lộn xộn trong ranh giới chết này.
Hơn nữa, quả thật là… Cái thứ nằm trên kính chắn gió, thật sự rất có ảnh hưởng xấu đến cảnh quan chung.
Nhưng Âu Tuấn mặt không đổi sắc này, nghĩ thấy cũng đúng, với tố chất tâm lý của anh, chỉ cần anh đã chấp nhận, chỉ cần một cái thông suốt thì cái còn lại cũng sẽ thông qua.
Hơn nữa, bộ đội đặc chủng có tố chất chuyên nghiệp như anh, cho dù có lái xe ở trong sa mạc với tầm nhìn gần như bằng không, e rằng anh cũng không lo sợ.
Giản Linh nhìn thấy anh đi theo tuyến đường không khác so với lúc đến thì biết không cần phải lo lắng điều gì nữa, cô dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cứ lái thẳng cho đến cái biển hiệu đó, thì dường như bị bức trướng vô hình che chắn, dù lái thế nào cũng không lại gần được.
"Không đi qua được." Âu Tuấn nói, rồi đưa mắt nhìn Giản Linh.
Giản Linh nghe thấy anh nói thì mở mắt, vừa mới mở mắt ra thì nhìn thấy ánh mắt uy nghiêm đáng sợ của Âu Tuấn đang nhìn ma nữ đang treo trên kính chắn gió.
Giản Linh cũng nhìn ma nữ.
"Mở cửa." Giọng nói của Âu Tuấn lạnh thấu xương.
"Hahaha…" Một tràng cười âm u ma quái dường như vang lên trong đầu bọn họ: "Tôi rất cô đơn, các người ở lại đây với tôi đi… Tất cả đều ở lại đây với tôi đi…"
Cô ta vừa nói, những chất nhầy màu vàng trắng chảy ra từ cái miệng nứt nẻ của cô ta.
Cô ta vẫn đang cười nhưng rất nhanh tiếng người đột dừng lại.
Cũng vào lúc này, đám bánh mì kẹp ở chỗ ngồi phía sau sợ hãi kêu gào lên.
Bởi vì họ nhìn thấy bởi vì đội trưởng nữ vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi ngồi ở ghế lái phụ trong hơi mệt mỏi tùy ý vươn tay lên sờ kính chắn gió một chút.
Cái khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ của người đó bị cô cách một tấm kính trực tiếp lôi vào trong.
Đám bánh mì kẹp cuộn chặt lại với nhau giống như là chim cút nhỏ ôm nhau sưởi ấm vậy, run bần bật.
Ma nữ vừa la hét vừa vùng vẫy: "Tôi sẽ giết các người! giết chết các người!"
Giản Linh cười như không cười nhìn cô ta, dí họng súng tối đen lên huyệt thái dương của cô ta: "Ngoan ngoãn một chút!"
Ma nữ nở nụ cười chói tai: "Súng… Haha! Không có tác dụng với tôi, tôi đã chết…"
"Vậy sao?" Cô lấy một con dao găm mang theo bên mình tử trong ủng ra: "Vậy cái này thì sao?"
Con dao trong tay Giản Linh có khắc hình lời nguyền màu đỏ bí ẩn, dường như linh hồn đều có thể cảm nhận được nguy hiểm, nụ cười dữ tợn của ma nữ bỗng chốc đông cứng lại.
Vốn dĩ Giản Linh chỉ muốn dọa cho cô ta mở miệng.
Nhưng rất rõ ràng, Âu Tuấn không nhẹ nhàng như vậy, thật ra từ lúc Âu Tuấn đánh tan con ma nước đó, Giản Linh đã phát hiện ra.
Anh rất điển hình cho việc đánh kẻ địch đến một thời gian nói thừa cũng không cho. Và chắc là kiểu điển hình cho việc biến sợ hãi thành sự tức giận, nói chung là anh biến tất cả sự sợ hãi của mình với ma nữ thành hành vi bạo lực…
Giản Linh vừa mới mới đem con dao khắc lời nguyền ra.
Âu Tuấn đã lưu loát lấy con dao trong tay cô.
Giây tiếp theo, ma nữ thét lên thảm thiết, tiếng gào khó che giấu được sự đau khổ. Bởi vì đến ba giây đếm ngược Âu Tuấn cũng không cho, đâm dao lên người ma nữ như chơi đùa vậy.
Anh lại như đùa chơi lấy lấy khẩu súng trên tay của Giản Linh, vừa kéo súng đã lên nòng. Họng súng đen ngòm chĩa vào ma nữ: "Mở cửa"
Đơn giản thô bạo, nhưng lại rất có tác dụng.
Rất nhanh, từ bảng hiệu ở phía trước đã có thể nhìn thấy ánh đèn đường yếu ớt ở bên ngoài đường vòng quanh núi rồi.
Âu Tuấn đạp ga, xe chạy bon bon ra bên ngoài.
Lúc đi ra khỏi cửa ranh giới chết, có thể cảm nhận rõ ràng xe chấn động một chút, mà cảm giác không khí âm u bao vây lúc nãy, cũng bỗng chốc rộng mở khai sáng.
Cho dù ánh sáng trên đường núi thật ra cũng rất lờ mờ, nhưng vẫn cảm thấy sáng sủa hơn nhiều so với lúc trước ở trong ranh giới chết âm u đó.
Đám bánh mì kẹp ở ghế sau cuối cùng cũng vui mừng khi sống sót sau tai nạn, lúc này đang ôm nhau khóc.
Lúc xe đi ra khỏi cửa vòm lúc nãy, cái người bề ngoài khó coi bị Giản Linh kéo vào xe lúc nãy, đã biến mất khỏi thấy dấu vết.
Cả những chất nhầy dơ bẩn trắng vàng kia trên kính chắn gió cũng biến mất theo.
Âu Tuấn cứ lái xe cho đến giao lộ dưới chân núi, từ xa đã có thể nhìn thấy ánh đèn nhấp nháy trên xe cảnh sát và xe cấp cứu, rất bắt mắt trong trong bóng đêm.
Cũng bắt mắt như vậy là chiếc xe Maserati của Giản Linh, đứng ngạo mạn giữa đám xe cảnh sát và xe cấp cứu.
Lục Phi và Giang Dương Minh nhàn nhã và vô tư dựa vào xe đợi, nhìn thấy bọn họ lái xe xuống thì lập tức đến đón.
"Đội trưởng Giản." Lục Phi gọi đội trưởng Giản, nhưng mắt thì không nhịn được nhìn Âu Tuấn một chút.
Giang Dương Minh nhìn cổ tay của Giản Linh, hỏi: "Không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là chuyện nhỏ." Giản Linh tùy ý trả lời.
Lục Phi đứng ở bên cạnh, thấy hơi kinh ngạc: "Ôi trời! Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại biến thành đầu heo rồi?" Lục Phi thấp giọng hỏi Giản Linh một câu: "Đó là con trai của cục trưởng La phải không? Đội trưởng Giản, cô lấy việc công trả thù riêng sao?"
Giản Linh vỗ lên đầu anh ta: "Ăn nói lung tung, tôi giống một người không thể phân biệt nặng nhẹ phải trái như vậy ư?"
Lục Phi thâm dĩ vi nhiên gật đầu: "Giống."
*Thâm dĩ vi nhiên (深以为然): tự bản thân cũng sâu sắc cho là đúng, tự nhận quả thực là thế.
"Được rồi, đừng lảm nhảm nữa." Giản Linh nói rồi nâng cằm về phía Giang Dương Minh: "Đám bánh mì kẹp này đều bị kinh sợ cả rồi, để xe cấp cứu đưa đến bệnh viện đi, sang chấn tâm lý khá nặng, bàn bạc với đơn vị liên quan đi, phải làm tốt công việc bảo mật."
Giang Dương Minh gật đầu: "Cô yên tâm, tôi biết nên làm thế nào."
Vừa nói xong, Âu Tuấn vẫn luôn im lặng ở bên cạnh đột nhiên nói, giọng nói âm trầm: "Còn cô?"
"Hả?"Giản Linh không hiểu đưa mắt nhìn anh, Âu Tuấn chỉ cổ tay cô: "Cô không đến bệnh viện sao?"
Còn chưa đợi cô mở miệng nói, Lúc Phi đã nhanh nhảu nói: "Đúng vậy, đội trưởng Giản cũng xem như là bị thương vì việc công, đúng không? Tôi và Giang Dương Minh vẫn còn phải bàn bạc việc tiếp theo, làm phiền anh Âu đưa đội trưởng Giản đến bệnh viện nhé?"
Giản Linh khó tin nhìn Lục Phi, Lục Phi khẽ ho một tiếng, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của Giản Linh, hỏi Âu Tuấn: "Anh Âu, được không?"
Âu Tuấn gật đầu: "Được."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!