La Chính ậm ừ nói với cha, nhưng đợi nửa ngày cũng không nói nên lời, nhưng có lẽ lại bị dọa đến sợ, sợ đến mức lặp đi lặp lại một câu.
La Bảo Thắng nghe xong một lúc cũng chỉ nghe ra rằng con trai bị một bộ đội đặc chủng đánh.
“Bộ đội đặc chủng thì làm sao? Bộ đội đặc chủng là có thể tùy tiện đánh người à? La Bảo Thắng đè nén cơn giận trong lòng, dỗ dành con trai câu: “Cha đi xem ai to gan như vậy! Dám đánh con trai Bảo Thắng!”
La Chính ậm ừ nói rằng bộ đội đặc chủng kia ở bên cạnh.
La Bảo Thắng xoay người đi về phía cửa, còn không đợi ông đi ra cửa thì...
Một thân ảnh cao gầy đã bước vào phòng khám.
La Chính vừa nhìn thấy Âu Tuấn, đã nháo nhào hét lên: “Là hắn! Là hắn ! Chính là hắn! Cha, là hắn đánh con!”
Anh chàng trước đây vẫn còn ậm ừ, giờ đây đã hét lên một cách lưu loát.
La Bảo Thắng đánh giá Âu Tuấn, liếc mắt một cái vẫn chưa nhận ra Âu Tuấn là ai, vì thề liền thấp giognj hỏi: “Cậu tên gì? Quân đội nào?”
Mặt Âu Tuấn lạnh thấu xương, lạnh lùng nhìn ông, đôi môi mỏng khẽ mở, lạnh nhạt nói: “Âu Tuấn, đội biệt kích Chim ưng.”
“Biệt kích Chim ưng... Âu Tuấn..” La Bảo Thắng lẩm bẩm lại lần nữa.
Bỗng chợt con ngươi ông tròn lên, trong ánh mắt hiện lên chút khiếp sợ: “Âu...Âu lão thủ trưởng có quan hệ gì với cậu?”
“Ông nội.” Âu Tuấn nói xong, khóe môi khẽ nhếch lên, tà khí dâng lên.
La Bảo Thắng nằm mơ cũng không nghĩ tới cậu hai Âu gia được nuôi trong quân doanh từ nhỏ lại đột nhiên xuất hiện ở Yên Thành!
Giờ phút nào, ông không còn ý định truy cứu cậu nữa, ai không biết gốc rễ nhà Âu sâu cỡ nào chứ!
La Bảo Thắng cũng không hổ là cáo già, khéo léo, lúc này liền hiện ra vẻ mặt tươi cười, “Cậu hai nhà Âu lão à? May mắn, may mắn quá!”
Âu Tuấn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ông.
Sắc mặt La Bảo Thắng có chút cứng ngắc lại, nhưng vẫn nhanh chóng quay người nói: “Nghe nói là cậu Âu đây dạy dỗ con trai tôi? Vô cùng biết ơn! Chính là do con trai tôi quá ngu dốt, hành động lại ác độc, lãng phí tài nguyên công cộng. Quả nhiên là đáng dạy dỗ.”
Âu Tuấn không thích quá nhiều danh lợi cũng là vì nguyên nhân này, ngươi vĩnh viễn không biết được người trước mắt mình đến tột cùng có bao nhiêu gương mặt.
La Bảo Thắng làm quan nhiều năm, khách khí nói: “Không ngờ hôm nay lại khiến cậu hai nhà Âu hành động, tôi thật không có cách nào dạy bảo con trai. Tôi nhất định sẽ tới thăm cậu và ông nội, gửi lời xin lỗi đến cậu và Âu lão thủ trưởng luôn!”
Âu Tuấn vẫn không nói gì, chỉ nhìn ông.
Ánh mặt bình tĩnh lạnh nhạt như vậy khiến cho La Bảo Thắng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Âu Tuấn im lặng một hồi lâu, lấy điện thoại di động ra: “ Vậy đừng là ngày khác nữa.”
Khi La Bảo Thắng hiểu được ý của Âu Tuấn, Âu Tuấn đã gọi điện thoại rồi.
Ban đầu La Bảo Thắng còn chưa biết Âu Tuấn gọi cho ai, nhưng rất nhanh chóng thôi là ông biết rồi.
Điện thoại đang reo chuông.
Âu Tuấn nói: “Alo, ông nội, cháu là Tiểu Tuấn. Cháu đã cố đánh thức rồi, nhưng không có cách nào cả, Giản Linh bị bắt nạt. Vâng ông đừng lo lắng. Đó là công việc, chảy rất nhiều máu. Vâng...”
La Bảo Thắng sửng sốt khi nghe cậu hai Âu thêm mắm thêm muối vào câu chuyện rồi kể mọi chuyện cho Âu lão thủ trưởng nghe.
Trên thực tế, dù Âu Tuấn có thêm mắm dặm muối hay nói thật, La Bảo Thắng cũng không có cách nào phản bác, bởi vì dù như nào cũng là bên ông bất lợi.
Vì thế, theo bản năng mà La Bảo Thắng cho rằng Âu Tuấn thêm mắm dặm muối một phen.
Sắc mặt La Bảo Thắng đang rất đặc sắc, điện thoại di động liền đưa tới trước mặt ông.
Âu Tuấn cười như không cười: “Cục trưởng La.”
La Bảo Thắng khổ sở cười trừ haha vài tiếng, tay nhận lấy điện thoại, thăm dò một tiếng lại thiếu chút nữa bị âm thanh giận dữ như chuông đỏ làm đau tai.
Âu Tuấn đứng ở một bên cũng nghe được âm thanh giận dữ của ông nội.
Hầu hết ý tứ đều xoay quanh việc : “ Con trai ruột của La Bảo Thắng ông mà ông lại dạy thành bộ dạng này, còn trông cậy vào người làm quan vì dân như ông à? Ông coi nhân dân như bị mù à?”
Cùng với cả...“Chỉ tính tính tình đứa nhỏ nhà ông cũng chỉ có 2 con đường để đi, hoặc là vội vã cho nhập ngủ để tôi luyện tình tình cho tốt.”
La Bảo Thắng đối với chuyện này không có nhiều lời để nói, chỉ cảm thấy rằng con trai nhà mình sợ là bị nuông chiều đến hư rồi nên chắc không chịu nổi sinh hoạt quân đội.
Âu lão gia tử ở bên kia gào thét một phen: “Con cháu nhà Âu đều chịu được khổ, chỉ có kim cương nhà ông không được à? Mệnh nhà tôi như cỏ rác còn phải đi cứu con trai ông trong biển lửa à? Xét đến tính tình con trai ông thì nếu không vứt vào quân đội rèn luyện lại thì cũng chỉ có nước đi ngồi tù mà thôi.”
Xem thái độ của La Bảo Thắng vâng vâng dạ dạ này, xem ra là cuộc sống tương lai của La Chính khả năng cao là ở trong quân đội rồi.
Sắc mặt La Chính như heo, ánh mắt hốt hoảng nhìn Âu Tuấn.
Hắn.... Hắn là ma quỷ !
“Ma quỷ” đã đi tới bên cạnh giường bệnh của La Chính, trên mặt nở nụ cười quỷ dị.
Giọng nói của Âu Tuấn trầm xuống, nói: “Yên tâm, tôi rất quen thuộc với quân đội. Nếu một ngày nào đó cậu vào, thì tôi sẽ để cho đồng đội của tôi để ý, chăm sóc và chiếu cố cậu nhiều hơn.”
Âu Tuấn hồi xưa rất không vui khi phải lấy lá bài ông nội này ra, nhưng hôm nay không hiểu vì sao cảm thấy phá lệ một lần không phải không được.
Phòng bệnh bên cạnh.
Một người đàn ông tóc vàng cao lớn lặng yên không một tiếng động đi vào phòng bệnh.
Đường nét của người ấy có đặc trưng sắc bén và thâm thúy của người da trắng, một đôi mắt màu lam ưa nhìn dị thường, màu da còn trắng hơn vài phần so với người da trắng, làm nổi bật đôi môi mỏng kia càng thêm đỏ.
Bất kể là lấy quan điểm thẩm mỹ của ai mà nói, người đàn ông này anh tuấn đến mức khiến người ta sục sôi, nhưng một người đàn ông có dung mạo sáng chói như vậy lại đang lặng lẽ tiến vào phòng bệnh không khiến cho người nào chú ý đến.
Thẳng đến khi người ấy đứng ở phía sau y tá, khẽ nhếch đôi môi mỏng lên, lộ ra nụ cười mê hoặc chúng sinh, giọng nói trầm thấp, lại có chút ý cười, lời nói có chút hài hước, lại không khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng chút nào.
“Xin lỗi, tiểu thư y tá xinh đẹp.”
Tiếng trung của người đấy rất lưu loát, nhưng vẫn có chút giọng điệu Đài Loan, nghe có chút mềm mại hơn.
Y tá bị thanh âm đột nhiên xuất hiện phía sau làm kinh hãi một chút, đảo mắt liền đối diện với khuôn mặt phong tình kỳ lạ, dưới kinh diễm, còn chưa kịp nói chuyện, tầm mắt liền đụng vào trong đôi mắt xanh thẳm của hồ nước.
Y tá mềm nhũn , trong khoảnh khắc đó dường như cô đã thất thần. Hai mắt ngơ người nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!