Giản Linh ở trong phòng bệnh đơn của bệnh viện, hưởng thụ tròn năm ngày đãi ngộ tai nạn lao động.
Ngoài La Bảo Thắng đến cảm ơn và xin lỗi ra, người thân và bạn bè cũng đến thăm hỏi.
Đầu tiên là người nhà họ Giản, sau đó là người nhà họ Âu, sự quan tâm của người lớn bao giờ cũng được thể hiện trực quan trong món ăn.
Giản Linh chán nản nhìn bát canh trước mặt, cô thở dài, thốt lên: "Người biết, thì cũng coi như tôi bị tai nạn lao động, người không biết… Còn tưởng rằng tôi đang ở cữ."
Âu Tuấn nghe cô nói thế thì chấn động cả người…
May mà những nước canh bổ dưỡng này đã nhanh chóng có nguồn tiêu thụ.
Bởi vì ngày mai là ngày người của bộ đội đặc thù sẽ đến thăm bệnh.
Vẫn là đồng liêu của mình đáng tin cậy nhất! Đám đồng liêu của bộ đội đặc thù vừa đến, việc đầu tiên làm là tỉ mỉ bố trí phòng bệnh cho Giản Linh một lượt.
Lục Phi ngậm thìa, uống canh bổ trong bát, có dáng vẻ nheo mắt rất hưởng thụ, khiến cho Giản Linh lộ ra ánh mắt thương yêu trẻ chậm phát triển.
Sau đó cô đẩy hai thùng canh đến trước mặt Lục Phi: "Uống từ từ thôi, đều là của anh."
Lục Phi ôm hai thùng canh, nở nụ cười thỏa mãn.
Sau khi Giang Dương Minh đã sắp xếp xong phòng bệnh, anh ta đi đến, đẩy gọng kính trước mũi: "Đội trưởng Giản, đã sắp xếp xong rồi."
Giản Linh thở dài một hơi: "Vậy thì tốt, các anh không biết mấy ngày nay ở trong bệnh viện tôi đã nhìn thấy bao nhiêu thứ chướng mắt, không thể cứ nhắm một mắt, mở một mắt mãi được, người khác đều tưởng rằng tôi là người bệnh bị liệt thần kinh mặt gì đó rồi…"
Đã có Giang Dương Minh bố trí phòng bệnh, mặc dù con mắt trái đó của cô có thể linh hoạt quan sát vẫn có thể nhìn thấy một số thứ trong bệnh viện.
Nhưng ít nhất khi cô ở trong phòng bệnh này, là một chốn bồng lai. Khi ở đây, tầm nhìn của cô rất trong sạch.
Giang Dương Minh thấp giọng nói: "Cũng không nghĩ rằng cô sẽ nằm viện, buổi tối hôm đó Nick đã tới đây rồi, chúng tôi tưởng rằng cô không sao."
Mọi người đều biết rõ năng lực chữa trị của Nick.
Giản Linh cắn quả táo, gật đầu nói không rõ: "Quả thực là tôi không sao, còn không phải là cái tên Âu Tuấn bắt tôi nằm viện, nói là nên hưởng thụ đãi ngộ tai nạn lao động…"
Lệ Cẩm Hà không kiềm được hỏi Giản Linh: "Sao lại không nhìn thấy thiếu tá Âu kia?"
"Anh ấy về nhà lấy quần áo để thay, cho tôi rồi." Giản Linh khua tay nói, rồi tiếp tục nhai táo.
Mắt Lục Phi sáng lên: "Sống chung rồi ư?!"
"Khụ… khụ khụ!" Suýt chút nữa là Giản Linh bị nghẹn chết, cô ho đến mức mặt đỏ bừng lên, vội vàng nói: "Nói… Nói năng lung tung cái gì đấy!"
Dáng vẻ của Lục Phi giống như là tìm ra được đại lục mới vậy, anh ta vội vàng chỉ huy Giang Dương Minh: "Đội trưởng Giản rất kỳ lạ! Chắc chắn là đang che giấu việc gì đó! Dương Minh, mê hoặc cô ấy! Mau mê hoặc cô ấy!"
Giang Dương Minh là người chín chắn và hướng nội, trước giờ luôn lạnh lùng với người ngoài, cũng chỉ có ở trước mặt những người trong đội đặc thù này mới cởi mở hơn một chút.
Lúc này Giang Dương Minh nghe thấy Lục Phi nói, anh ta kéo gọng kính ở trên mũi xuống thấp hơn một chút, để lộ ra đôi con mắt hẹp dài và sâu.
Người nào trong đội đặc thù cũng có tài năng kỳ lạ, người giống như Chu Viễn Thanh là hacker đỉnh cao, được thể hiện trên kỹ thuật.
Mà rõ ràng Giang Dương Minh là thể hiện trên kỹ năng bẩm sinh. Đôi mắt đó của anh ta có năng lực khống chế tâm trí, thấp hơn năng lực khống chế tâm trí của ma cà rồng một chút nhưng cũng đủ.
Khi Nicholas của nước A chưa được phái đến đội đặc thù của họ, việc loại trừ ký ức của người đương sự trong vụ án trước giờ đều là việc của Giang Dương Minh. Với thiên bẩm khác thường của Giản Linh, cũng không phải là không thể chống lại được sự khống chế tâm trí của Giang Dương Minh hoặc là ma cà rồng.
Nhưng nếu như bất ngờ, vẫn có thể trúng chiêu trong khoảng thời gian ngắn.
Giống như là bây giờ, Giang Dương Minh nhìn chằm chằm vào mắt của Giản Linh: "Nhìn vào mắt của tôi, nói cho tôi biết, cô và thiếu tá Âu có phải là sống chúng rồi!"
Ánh mắt của Giản Linh hơi phân tán, gật đầu nói một chữ: "Ừ..."
Nhưng rất nhanh cô đã khôi phục lại bình thường, tức giận nói: "Tiêu rồi!"
Đám đồng liêu vui mừng reo lên: "Lừa được rồi, lừa được rồi!"
Giản Linh: "Giang Dương Minh! Lục Phi! Hai người chùi rửa nhà vệ sinh một tháng một tháng cho ông đây."
Đám đồng liêu lại càng vui: "Thẹn quá hóa giận rồi! Thẹn quá hóa giận rồi!"
Thật ra Giản Linh cũng không phải thẹn quá hóa giận, dù sao sau này Âu Tuấn cũng sẽ vào bộ đội đặc thù, sau này bọn họ sẽ biết những chuyện này.
Giản Linh chỉ đơn thuần là nhìn không thuận mắt dáng vẻ muốn ăn đòn của bọn họ.
Nhất là cái loại đầu óc có vấn đề như Lục Phi, anh ta ôm thùng canh cười tít mắt: "Chùi rửa nhà vệ sinh hai tháng cũng không sao. Lòng tôi cảm thấy rất thoải mái, quá là thoải mái luôn! Cuối cùng đội trưởng Giản của chúng ta cũng có người tiếp nhận rồi."
Giản Linh lười so đo với bọn họ, lách sang chuyện khác: "Sao Viễn Thanh không đến? Trạch nam công nghệ này sống như Nick vậy, không thấy được ánh sáng mặt trời hay là làm sao vậy?"
Lục Phi xua tay: "Đừng nhắc nữa, mấy ngày nay anh ấy bận ứng phó với bộ trưởng!"
"Hả?" Rõ ràng Giản Linh rất ngạc nhiên với chuyện này: "Bộ trưởng? Bộ trưởng làm sao?"
Từ trước đến giờ, bộ trưởng của bộ đội đặc nhiệm bọn họ cũng không thường quản nhiều về vụ án, vụ án mấy tên du côn lần trước bắt cóc năm con tin để kêu gọi Thần Long, à không, để báo thù xã hội.
Bộ trưởng cũng chỉ gọi cho cô một cuộc điện thoại bảo cô làm cho tốt mà thôi.
So với vụ án đó, vụ án này của La Chính còn nhỏ hơn, tại sao lại kinh động đến bộ trưởng rồi?
"Còn không phải là vì tai nạn lao động của cô sao…" Lục Phi nói, lại uống một ngụm canh rồi sau đó thoải mái thở dài một hơi rồi nói tiếp: "Không biết tại sao bộ trưởng lại biết được, có vẻ rất là căng thẳng, ông ấy không gọi cho cô sao?" Tôi nghe Viễn Thanh nói, bộ trưởng dự định đến đây thăm hỏi cô rồi, sao? Không liên lạc với cô một chút sao?"
Giản Linh sững sờ lắc đầu, nhưng cô đã nhanh chóng phản ứng lại được tại sao bộ trưởng lại có thể xem trọng việc này như vậy.
Bởi vì Giản Linh nhớ lúc cục trưởng La đến đây thăm hỏi, sự khẩn thiết lạ thường đó, cùng với thái độ ba câu nói không hề xa lão thủ trưởng và thiếu tá Âu.
Chậc! Thơm lây rồi.
Lúc Âu Tuấn đến phòng bệnh, cái đám đồng liêu ở bộ đội đặc thù đã rời đi rồi, trước khi đi Lục Phi đã quét sạch hai thùng canh, còn những người khác thì đồng tâm hiệp lực diệt sạch hai giỏ trái cây.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!