Giang Dương Minh ngạc nhiên nhìn Âu Tuấn.
Tần Đường Hạ lẩm bẩm một câu: "Làm sao có thể chứ?”
Lục Phi vẻ mặt khiếp sợ, Lệ Cẩm Hà ở một bên vuốt cằm nói: "Không hổ là người đàn ông của đội trưởng Giản, quả thật là có kỹ năng.”
Năng lực khống chế tâm trí của Giang Dương Minh, nếu đột nhiên phát huy, ngay cả Giản Linh cũng sẽ trúng chiêu trong thời gian ngắn.
Người đàn ông này rốt cuộc chịu đựng được như thế nào?
"Anh là… Làm điều đó như thế nào?" Giang Dương Minh ngạc nhiên hỏi một câu.
"Làm cái gì?" Giản Linh thay quần áo xong từ phòng tắm đi ra, trông vô cùng thoải mái, vừa đi vừa nhảy nhót, ra đến nơi thì nghe thấy những lời của Giang Dương Minh nên ngạc nhiên hỏi.
Nhìn thấy Âu Tuấn đã vào phòng bệnh, Giản Linh nháy mắt mấy cái: "Sao thế, anh đang chơi gì vậy? Tại sao bầu không khí lại nghiêm trọng như thế này?”
Tần Đường Hạ vội vàng đi đến bên cạnh Giản Linh, thấp giọng kinh ngạc nói: "Đội trưởng Giản, thật bất ngờ là không có tác dụng!”
"Cái gì?"
Tần Đường Hạ: "Thôi miên kiểm soát tâm trí, vô dụng đối với thiếu tá Âu!”
Giản Linh vô lo vô nghĩ, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền cười ha ha, nhìn về phía Giang Dương Minh: "Không nghĩ tới đúng không? Đá vào tấm sắt phải không? Xem sau này anh còn dùng năng lực tính kế người khác như nào, hứ!”
Giang Dương Minh không nói nên lời, anh ta đảo mắt nhìn Giản Linh, sau khi trầm mặc vài giây thì nói một câu: "Đội trưởng Giản, đây không phải là trọng điểm.”
Trọng điểm là năng lực khống chế tâm linh của anh ta trên cơ bản là không khác biệt, nhất là dưới tình huống đối phương không hề phòng bị, cho dù là Giản Linh có tài năng trời phú như vậy, cũng sẽ trúng chiêu.
Giản Linh phản ứng lại điều này, cô như bừng tỉnh thu lại ý cười, nhìn về phía Âu Tuấn: "Đúng vậy, sao anh làm được vậy?”
Đôi mắt xinh đẹp của Âu Tuấn chớp chớp, nhìn về phía Giản Linh, đuôi lông mày nhướng lên với thái độ không đứng đắn, lưu manh đẹp trai nói ra ba chữ: "Cô đoán xem?”
Ngữ điệu hơi khiêu khích, thanh âm lộ ra sức quyến rũ mê người.
Còn không đợi Giản Linh nói chuyện, băng đảng tấu hài của bộ phận đặc thù lúc này đã ồn ào.
Bọn họ kéo dài thanh âm nói: "Ồ, đoán xem?" Nghe có vẻ bất thường.
Cả người Giản Linh đều bị một tiếng ‘ồ’ làm cho không ổn.
Cô không được tự nhiên gãi đầu, không định tiếp tục nói về chủ đề này, trong lòng âm thầm nghĩ chờ Âu Tuấn đến công quán rồi để Nick dùng tâm trí khống chế thử xem.
Nếu ngay cả Nick cũng không thể giải quyết được, đó cũng là khả năng độc đáo của Âu Tuấn. Đúng lúc đáp lại câu nói kia, anh nên là người của bộ phận đặc thù bọn cô.
"Khụ!" Giản Linh ho nhẹ một tiếng, tức giận nhìn lướt qua đồng nghiệp một cái, sau đó mới nhìn về phía Âu Tuấn: "Đã quen rồi sao? Hay để tôi giới thiệu cho anh?”
Âu Tuấn làm cử chỉ mời cô giới thiệu.
Giản Linh liền giới thiệu mọi người cho anh nghe.
Lục Phi, Giang Dương Minh, Lệ Cẩm Hà, đây đều là thành viên của tổ hành động bộ phận đặc thù, đều là người được trời phú cho năng lực đặc biệt, về phần năng lực là cái gì tạm thời không biểu hiện, sau đó lại nói rõ ràng.
Tần Đường Hạ, tổng bộ bộ phận đặc thù thành phố Yên Ninh ngoại trừ Giản Linh ra là nữ duy nhất, thuộc tổ hậu cần, mặc dù không thường xuyên tham gia hành động, nhưng cũng là người tài năng đặc biệt trời phú.
Chu Viễn Thanh, tổ trưởng tổ truyền thông bộ phận đặc thù, hacker với kỹ thuật điêu luyện.
Âu Tuấn cùng bọn họ bắt tay từng cái một, dáng người anh cao lớn cứng rắn, hào quang rất mạnh, khiến cho quá trình bắt tay này giống như đang gặp gỡ vị lãnh đạo nào đó.
Giản Linh cũng giới thiệu với các đồng nghiệp, cô chỉ vào Âu Tuấn rồi nói: "Vị này là..."
Còn không đợi cô nói xong, mọi người đều bày ra bộ dạng ‘chúng tôi hiểu' và liên tục gật đầu: "Biết rồi, biết rồi… Người nhà của đội trưởng Giản.”
Giản Linh: "..." Cầu xin các người làm người đi!
Âu Tuấn nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
Thủ tục xuất viện đã được hoàn tất. Không cần Giản Linh lên tiếng, đồng nghiệp đã tự giác ôm giỏ trái cây, coi như không thấy hành lý của cô.
Hành lý của Giản Linh cũng không nhiều, tổng cộng ở trong viện mấy ngày, cô đã sớm tuyệt vọng với băng đảng tấu hài này rồi.
Cho nên cô nhận mệnh xách cái túi hành lý không lớn kia lên.
Một cánh tay thon dài đưa ngang qua, nhận lấy túi xách trong tay cô.
Giản Linh ngước mắt nhìn Âu Tuấn, biểu tình của anh cũng không có gì thay đổi, động tác tự nhiên giống như đang làm một chuyện đương nhiên.
Âu Tuấn chỉ vào cờ hiệu ở phía sau: "Lôi Phong sống, cô đi cầm cờ của cô đi.”
Băng đảng tấu hài đi trước, trong cổ họng đều phát ra tiếng nhịn cười, ai không biết còn tưởng rằng một chuỗi thả bom liên hoàn.
Giản Linh trả lời: "Không cần đâu, thật nhàm chán.”
Âu Tuấn: "Không được, cô vì quốc gia cống hiến thanh xuân cống hiến sự nhiệt huyết, không thể kết quả cái gì cũng không cầm được. Cầm lá cờ đi.”
Nhìn anh như đang nói chuyện nghiêm túc, Giản Linh thiếu chút nữa đã cho rằng anh đang nghiêm túc. Cho đến khi nhìn thấy nụ cười trên khóe môi anh cùng trò trêu chọc ẩn giấu trong đáy mắt thì mới nhận ra.
Giản Linh hít sâu một hơi, nói ra một câu: "Không ngờ Âu Tuấn anh lại là như vậy! ”
Cô tức giận hừ hừ đi tới phía trước, Âu Tuấn rõ ràng nghe được cô lẩm bẩm một câu ‘sao mình lại không mang theo gậy gia pháp nhỉ!’
Âu Tuấn vẫn xoay người cầm cờ thưởng lên, nhét vào trong túi hành lý, lúc này mới sải bước đuổi theo cô.
Giản Linh xuất viện, hiếm khi bộ phận đặc thù cùng nhau ra ngoài hóng mát, vì thế mọi người ồn ào nói muốn tụ tập ăn cơm.
Lục Phi ngượng ngùng xoa tay nói: "Đội trưởng Quách, mời khách tụ tập ăn cơm đi?”
Ánh mắt Tần Đường Hạ sáng lấp lánh: "Đúng vậy, chị Quách mời khách chứ?”
Giang Dương Minh, Lệ Cẩm Hà và Chu Viễn Thanh nhao nhao đề nghị.
Biểu tình Âu Tuấn ở một bên có chút cứng ngắc, nhìn về phía bọn họ: "Các người còn đổi họ cho Giản Tiểu Ngũ sao?”
Lục Phi cười hắc hắc: "Làm sao có thể, không phải trong nhà đội trưởng Giản có mỏ sao, đây là chúng tôi xưng hô thân thiết và kính trọng đối với cô ấy.”
Giản Linh nói thêm: "Lúc để tôi mời khách mới xuất hiện những lời khen ngợi yêu thương.”
Âu Tuấn: "..."
Giản Linh cũng không từ chối ý tứ của mọi người mà nói: "Nói đi, muốn ăn cái gì nào!”
Mọi người nhao nhao tỏ thái độ: "Lẩu Sơn Thành Cửu Cung Cách!”
Âu Tuấn nghe xong liền cảm thấy dạ dày co giật.
Đổi lại là trước kia, Giản Linh khẳng định không chút do dự liền đáp ứng, nhưng giờ phút này, ánh mắt cô hơi liếc nhìn Âu Tuấn.
Sau đó tức giận trừng mắt nhìn đồng nghiệp: "Tôi vừa mới xuất viện! Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thôi! Các anh còn có chút đạo đức tôn trọng nào với người già yếu bệnh tật hay không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!