Tuy nói như thế nhưng tính tình của Giản Linh đối với mọi người xung quanh thật sự rất nhường nhịn, lại hiền hòa, thân thiện. Cho nên chuyện cắm trại rất nhanh đã được lên kế hoạch.
Kỳ thật đồng nghiệp trong đội đều biết Giản Linh không quá muốn đi cắm trại ở vùng nông thôn Nông Gia Nhã, lý do trong lòng ai cũng hiểu rõ nhưng lại không nói ra.
Bởi vì ma quỷ ở nông thôn rất nhiều, năng lực ở mắt trái Giản Linh có thể phát huy tác dụng, cô trời sinh linh khí vốn dĩ quá nhiều, nên có thể dễ dàng thu hút những điều xấu. Nếu cắm trại ở bên ngoài, vậy sẽ không biết sẽ càng gặp thêm thứ gì.
Cho nên trước khi rời đi, Lục Phi thì thầm với Giản Linh: “Yên tâm đi đội trưởng Giản, đến lúc đó chúng tôi sẽ đi cùng cô, tuyệt đối sẽ không cho phép cô vì bất kỳ điều gì mà phiền lòng.”
Giản Linh cong môi cười, nghiêng đầu nhìn Lục Phi: “Được rồi Tiểu Lục, không uổng công tôi nuôi anh.”
Lục Phi làm ra động tác phất tay áo, rất giống những thái giám trên phim truyền hình, anh ta còn không nhận ra, ném xong tay áo lập tức quay qua nói: “Sau này mong chị gái đừng từ bỏ việc nuôi nấng tôi. Khi còn nhỏ tôi vốn đã yếu ớt đáng thương, nhưng sức ăn của tôi lại rất được.”
Giang Dương Minh từ phía sau túm lấy Lục Phi kéo đi, xua tay nói: “Đội trưởng Giản, chúng tôi về trước.”
Giản Linh gật đầu: “Ừm.”
Giản Linh vứt chìa khoá xe cho bọn họ, việc tiếp theo đương nhiên là chui vào xe của Âu Tuấn rồi.
Giản Anh đứng bên ngoài chìa đầu ra cười với cô: “Bé Năm, nghe nói hai ngày này em mới tới nhà họ Âu ăn cơm? Đừng để nhà họ Giản chúng ta mất mặt nha, nếu thấy bị uỷ khuất, em nhất định không được chịu đựng mà hãy đưa Âu Tuấn tới nhà chúng ta ăn cơm, ở trên anh ta chỉ có Âu Dận, ở dưới chỉ có Lâm Đoá Đoá, nhưng ở trên em lại có bốn anh chị em, người của chúng ta nhiều hơn, sẽ giúp em báo thù.”
Giản Linh nghe vậy thì bật cười thành tiếng: “Anh ba, anh có cần phải nói thẳng vào mặt cậu hai nhà họ Âu những lời này không?”
Giản Anh được biết tới là một người có EQ cao, nói chuyện khôn khéo ôn hoà khiến người bên cạnh vô cùng thoải mái. Sao giờ nói chuyện lại không tránh người?
Âu Tuấn cũng nhìn về phía Giản Anh, phụ hoạ Giản Linh nói: “Đúng vậy, anh có cần phải nói ở trước mặt tôi những lời này không?”
Ngón tay Giản Anh nhẹ nhàng chống cằm, cười nói: “Anh không được nói thẳng với cậu sao? Âu Tuấn này, Giản Anh tôi chỉ có một người em gái, cậu đừng khiến cho con bé phải chịu khó dễ.”
Giản Linh sửng sốt, sau đó cười rộ lên: “Ai da, anh à, anh làm em cảm động quá!”
Giản Anh vừa cười vừa mắng: “Em đúng là lưu manh, vừa rồi ai còn la hét nói muốn cắn chết anh hả? À đúng rồi, về phía bên Nông Gia Nhã anh sẽ nhờ người ta sắp xếp chỗ tốt, tới lúc đó các em cũng không cần mang thêm người, anh sẽ nhờ người ta sắp xếp.”
Nói xong Giản Anh rất phong độ, nhẹ nhàng khoát tay rồi cười lấy một cái, nói ra một câu ngắn gọn để kết thúc cuộc đối thoại: “Được rồi cút đi.”
Âu Tuấn lập tức dẫm chân ga lái xe ra ngoài, sau khi xe đi được một đoạn, Giản Linh không thể tin được mà nhìn về phía anh: “Sao anh lại nghe lời như vậy! Sao có thể để anh ấy nói cút là chúng ta cũng bỏ đi… Tại sao không ở lại giằng co với anh ấy một chút chứ.”
Âu Tuấn ghé mắt nhìn cô một cái: “Này, cô bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại như đứa trẻ bướng bỉnh thế này?”
Tròng mắt Giản Linh khẽ đảo, ho nhẹ một tiếng rồi đáp lại: “Thứ nhất, tôi không có bướng bỉnh, tôi đây rất ngoan. Thứ hai, tên của tôi không phải là Này, tên tôi là Sở Vũ Tầm… À không là Giản Linh!”
Âu Tuấn: “...” Ừm, cô cứ nói tiếp đi
Giản Linh thấy anh không phản ứng cũng không cảm thấy thất vọng, cô đang chọc cười chính mình, sau đó thích thú dựa lưng vào ghế cười khúc khích.
Có thể tự biên tự diễn một cách phi thường.
Lại còn lấy điện thoại kết nối với loa Bluetooth trong xe Âu Tuấn, lanh lẹ bật một ca khúc rồi ngâm nga theo điệu nhạc.
“Đưa em đi xem mưa sao băng! Dừng ở trên thế giới này! Khiến nước mắt em rơi trên bả vai của tôi!”
Âu Tuấn thở dài, khuỷu tay trái chống lên cửa sổ xe, ngón tay chống trán, tay phải cầm lấy, mặt đầy mệt mỏi như không luyến tiếc gì cuộc sống.
Ngay lúc Giản Linh ca hát xong, xe vừa lúc dừng ở đèn đỏ.
Âu Tuấn bất lực hô một tiếng: “Hay!”
Sau đó chậm rãi vỗ tay.
Giản Linh cười không nổi. Nếu cô gào thét trong xe của mẹ như thế này, mẹ cô chắc chắn sẽ đánh cô một trận, nhưng xét cho cùng, Âu Tuấn đúng thật là tốt, ôn nhu nhẫn nại…
Tuy nói Giản Linh đã xuất viện, nhưng không khó để nhìn ra thân thể cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, vẫn còn vương vấn cảm giác như vừa thoát khỏi lưỡi dao của thần chết.
Cô luôn cảm thấy mệt mỏi, thật sự ngủ rất nhiều. Đương nhiên Âu Tuấn cảm thấy cũng có khả năng đây vốn dĩ đã là thói quen sinh hoạt của cô.
Nhưng sắc mặt cô đó giờ có chút tái nhợt, trạng thái thân thể vẫn chưa thể khôi phục lại nguyên trạng.
Tuy nói Âu Tuấn trong quân đội vẫn làm việc và nghỉ ngơi như bình thường, nhưng chung quy là vẫn không bật bản tin thời sự vào buổi sáng tinh mơ để cho cô ngủ.
Vì thế cuối cùng Âu Tuấn đã được chứng kiến Giản Linh làm việc và nghỉ ngơi…
Nếu phải dùng một câu chính xác để hình dung, đây hẳn là… Cô có thể ngủ như heo.
Từ mười giờ tối đến mười một giờ sáng hôm sau. Ước chừng đã mười ba tiếng đồng hồ. Cô vẫn còn bộ dáng ngái ngủ mà đi ra từ trong phòng.
Cô mặc áo thun của anh, chiếc áo khoác trên người cô nhìn không khác gì váy ngủ, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn như tuyết, chân trần đạp trên mặt đất, đầu tóc bù xù, xoa mắt đi ra.
Cô bĩu môi, giọng điệu vô cùng đáng thương nói: “Âu Tuấn, Âu Tuấn, tôi sắp chết đói rồi.”
Âu Tuấn ngồi trên ghế sô pha, trong tay còn đang đọc dở cuốn sách. Con ngươi xinh đẹp nhìn Giản Linh, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin: “Nếu không phải vì đói bụng chắc cô còn có thể ngủ tiếp đúng không?”
“Tôi vẫn còn hơi buồn ngủ.” Giản Linh lẩm bẩm nói, cô nhăn cái mũi lại, không chút để ý nói: “Tôi dường như mới vừa thoát chết, ở bệnh viện tôi ngủ không ngon…”
“...” Âu Tuấn nghĩ tới mắt trái của cô, ở bệnh viện chắc là đã thấy được không ít thứ không hay, chắc là ngủ không được yên giấc, tuy sau đó cũng có bố trí đồng nghiệp tới phòng bệnh, nhưng rốt cuộc âm khí ở bệnh viện rất nhiều.
Ngày mưa âm khí rất nặng nên cô sẽ cảm thấy không được thoải mái, huống chi là ở chỗ bệnh viện kia.
Âu Tuấn nhẹ nhàng nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc: “Lần sau sẽ không đưa cô tới bệnh viện nữa.”
Giản Linh nhìn về phía anh: “Đi cũng không có việc gì. Dù sao tôi cũng không sợ.”
Cô nói lời trấn an, sau đó vẫy tay, làm mặt đau khổ nói: “Không nói cái này nữa, tôi sắp chết đói rồi, có gì để ăn không, nếu không có thì chúng ta ra ngoài ăn đi?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!