Một lúc sau, Dương Tâm Lan nhanh chóng gửi lại một đoạn voice chat, Giản Linh mở ra thì lập tức nghe được mẹ mình nghẹn ngào nói: “Sao, thế nào lại nghe được những lời này của con, ban đầu không phải con không muốn có tiến triển gì với Tiểu Tuấn sao? Thật may mắn khi con đã thay đổi chủ ý, bằng không mẹ sẽ đánh chết con!”
Giản Linh nghe xong thì bĩu môi, lẩm bẩm: “Không phải con ruột, nhất định không phải là con ruột…”
Cô không trả lời tin nhắn, khi vừa mới súc miệng xong, di động lại được gửi tới thêm một đoạn voice chat nữa của bà Dương Tâm Lan.
“Gần đây con hay tới nhà họ Âu ăn cơm đúng không? Phải vâng lời lễ phép một chút, con là con gái của nhà họ Giản, nên biểu hiện sao cho có quy củ một chút.”
Giản Linh nghe xong những lời này của mẹ, suy nghĩ, đánh giá hai ngày tới sang nhà họ Âu ăn cơm, rốt cuộc kỳ nghỉ của Âu Dận cũng không dài…
Vì thế cô chỉ trả lời lại một câu ‘đã biết.’
Sau đó cô gọi điện thoại cho ba mình, Giản Quang Minh.
Người ta kể rằng ông cụ Giản đặt tên cho ba đứa con của mình vô cùng phù hợp với thế hệ tên con thời ấy.
Tên Giản Quang Minh của ba cô cũng tính là không tệ, bác cả của cô tên Giản Ái Quốc, bác hai của cô là Giản Bảo Quốc, vừa nghe qua đã thấy rất phù hợp với tiêu chí đặt tên mang tính thời đại rồi.
Điện thoại chỉ đổ chuông hai tiếng là đã có người bắt máy, đầu dây bên kia truyền tới giọng đàn ông ôn nhu mang theo ý cười sủng nịnh: “Linh Linh.”
Giản Linh nghe được giọng nói, mắt cong lên cười: “Ba à, ba đang ở đâu vậy?”
“Ba không ở công ty thì còn ở chỗ nào nữa, ông nội của con muốn ba lao lực tới chết mới thôi.”
Giản Quang Minh vô cùng hớn hở nói: “Con xuất viện rồi à? Ba đã nói rồi, con đừng nên làm việc quá sức, mình đâu cần dựa vào tiền lương đó để sống đâu, con bị thương nặng, người đau lòng không phải là ba sao?”
Giản Linh cười khúc khích: “Vẫn là ba của con tốt nhất.”
“Còn không phải sao, ba đây chỉ có một mình con là con gái. Con có muốn ba mua cho con đồ để con không bị sốc nữa không? Hay ba đổi xe cho con nhé?” Giản Quang Minh nói.
Giản Linh: “Đừng ba à, chiếc xe này của con còn chạy khá tốt. Ba không cần nghĩ nên mua cho con cái gì nữa đâu.”
Giản Linh gọi điện thoại cho ba là vì có chuyện muốn nói, vì vậy nhanh chóng chuyển chủ đề: “Đúng rồi ba, chuyện là như vậy, không phải lúc trước con có nói sẽ đi cùng với Âu Tuấn tới nhà họ Âu ăn cơm sao? Con thấy đi tay không cũng không được hay cho lắm, nên con tính mang khối ngọc lục bảo đợt trước đào được mang đi biếu ông cụ Âu.”
Giản Quang Minh cười nói: “Tốt lắm, con gái của ba đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện. Sao chuyện này con còn phải thông báo với ba? Miễn nguyên liệu thủ công do con làm chủ là được.”
Giản Linh nói: “Ban đầu con tính dùng nó để làm cho ba một món phụ kiện…”
Giản Quang Minh ở đầu bên kia cười, trong lòng không nhịn được mà ấm lên, con gái chính là bảo bối tri kỷ, cho dù đi đến chỗ nào, trước nay đều không quên ba mẹ.
Giản Quang Minh: “Ba cũng không thiếu những thứ đó, mấy năm nay con tặng quà về nhà chúng ta cũng không ít. Không sao cả, khối ngọc này con mang đi cho Âu lão gia đi, đồng thời cũng khiến cho ông ấy cảm thấy trong nhà họ Giản của chúng ta nuôi được một cô con gái hiểu quy củ lại biết lễ nghĩa.”
Giản Linh cười nói: “Được, lần sau con sẽ cố gắng đào một viên ngọc thật tốt để làm cho ba phụ kiện khác nhé.”
Giản Quang Minh ở đầu dây bên kia nghe vẫn cười tủm tỉm như cũ, cùng Giản Linh hàn huyên một hồi đương nhiên cũng không quên dặn dò, nếu cô tới nhà họ Âu ăn cơm, có cơ hội nhớ dẫn Âu Tuấn về nhà dùng bữa.
Giản Linh đồng ý, sau đó chuẩn bị cúp máy: “Ba à, thôi không nói nữa, Âu Tuấn đang nấu mì cho con, con cũng đã đói bụng nên đi ăn đây.”
Giản Quang Minh hiển nhiên rất vừa lòng với việc Âu Tuấn nấu mì cho Giản Linh, ở trong điện thoại khen ngợi Âu Tuấn hai câu, sau đó hai ba con mới kết thúc cuộc trò chuyện này.”
Giản Linh từ trong phòng ngủ đi ra, lập tức nhìn về phía phòng bếp, trước kệ bếp là bóng dáng cao thẳng thon dài của người đàn ông kia, thân hình trông rất đẹp mắt.
Cô nhón chân, rón rén bước nhẹ, dường như giống một con mèo yên tĩnh bước đi và không phát ra một tiếng động nào hướng tới phía sau Âu Tuấn.
Hình như anh có thể cảm nhận được người ở phía sau, đầu cũng không quay lại mà nói: “Sắp xong rồi, mau ngồi đi, đừng tới làm phiền.”
Giản Linh bĩu môi: “Thật nhàm chán, sau gáy anh có mắt à?”
Âu Tuấn không đáp.
Cái mà cô gọi là sau gáy có mắt, với Âu Tuấn mà nói thì thật ra trên người cô có mùi thơm, không cảm nhận được cũng là chuyện khó xảy ra.
Sợi mì trắng nổi lên trong nồi nước sôi. Trong tô, hai quả trứng chiên nằm ở dưới đáy, bên trên còn là trứng lòng đào vàng ươm, vừa nhìn thấy là biết ngoài giòn trong mềm, trông vô cùng ngon miệng.
Âu Tuấn vớt mì sợi vào trong tô, sau đó múc một ít nước dùng rồi đem cà chua đã xào trước đó cùng chân giò hun khói đặt lên trên, lại rải thêm một ít hành lá và gừng băm.
Một tô mì cà chua thịt trứng thơm ngào ngạt đã xong.
Mắt Giản Linh sáng lấp lánh ngồi chờ ở bàn ăn, giống như mấy con vật nhỏ đang gào khóc đòi ăn.
Âu Tuấn bưng tô mì tới trước mặt cô: “Ăn đi.”
Giản Linh lập tức bắt đầu húp xì xụp tô mì, ăn siêu ngon, cô vô cùng thỏa mãn.
Âu Tuấn nhìn bộ dáng nhìn của cô, khóe môi không khỏi nhếch lên một chút.
Điều mà người đầu bếp chú trọng nhất chính là hương vị của món ăn, đây dường như là điều khẳng định tay nghề của người đầu bếp siêu phàm đến cỡ nào.
Hơn nữa Giản Linh lại rất dễ nuôi, không kén cá chọn canh, cháo trắng rau xào, cô đều ăn rất ngon, bánh bao thịt hay tô mì cà chua thịt trứng cô cũng có thể ăn ngấu nghiến.
Hơn nữa lại ăn đặc biệt chân thành, không có vẻ giả vờ. Thật giống như việc đồ ăn được làm ở nhà cực kỳ bình thường ở trong mắt cô không khác gì với những món ăn sơn hào hải vị.
Âu Tuấn rót ly nước rồi đặt vào bên cạnh cô, lúc này mới nói: “Lúc sáng cô vẫn còn đang ngủ, anh của tôi đã gọi điện cho tôi, nói hai ngày tới chúng ta về nhà ăn cơm, ngày đó cô có bận việc gì không?”
Quai hàm của Giản Linh phồng lên như chuột hamster, khuôn mặt nhỏ hận không thể chôn vào trong tô, cũng không ngẩng đầu lên mà mơ hồ nói: “Ngày nào tôi được, anh chọn ngày đi.”
“Vậy thì đêm nay.” Âu Tuấn nói.
Giản Linh thỏa mãn húp một ngụm to, sau đó gật đầu, giương mắt về phía anh: “Ừm, đêm nay cũng được, vừa lúc buổi chiều tôi cũng có chuẩn bị vài thứ.”
Cô mỉm cười: “Anh đi cùng với tôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!