Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thiếu Tướng Đại Nhân: Sủng Vợ Tận Trời

Âu Tuấn lúc này mới nói chuyện: “Lục Phi bọn họ, đều ở chỗ này?”

Anh liếc mắt đánh giá tình hình công quán một cái, nói thật lòng, nếu bỏ qua những dòng chữ ánh sáng xanh trải rộng vách tường và mặt đất công quán trong tầm nhìn của anh giờ phút này sang một bên mà nói.

Hoàn cảnh nơi này thật sự không tồi, yên tĩnh dù ở nội thành, một tòa công quán như thế, ngôi biệt thự có hoa cỏ có cây cối, có thể nói là cực kỳ tốt.

Giản Linh gật gật đầu: “Chính bọn họ cũng có nhà, nhưng đều không muốn trở về, bọn họ ở công quán tương đối tự tại.”

Âu Tuấn nghe vậy liền suy tư một lát, mới mở miệng nói: “Bởi vì năng lực của bọn họ?”

Âu Tuấn biết người của bộ đội đặc thù đều có thiên phú bẩm sinh, nhưng vốn không thể biết rõ khái niệm ‘thiên phú bẩm sinh’ này lắm. Cho đến khi anh nhìn thấy khả năng kiểm soát tâm trí của Giang Dương Minh.

Muốn có một hiểu biết trực quan hơn, loại thiên phú bẩm sinh này, giống như thông minh hơn người thường rất nhiều ví như tinh thông ngôn ngữ nhiều nước, loại thiên phú ngôn ngữ rất mạnh này, hoàn toàn không giống nhau.

Mà người có năng lực này, thật sự sẽ có chút không hợp với xã hội bình thường. Đây không có gì đáng trách, bởi vì anh có thiên phú cùng năng lực người khác khó có thể lý giải, sẽ dễ dàng bị trở thành quái vật khác loài.

Hoặc, cũng chỉ có thể do anh che giấu rất khá, nhưng như vậy, anh sẽ sống rất mệt mỏi.

Công quán này đối với những chiến sĩ tài ba của bộ đội đặc thù  mà nói, không thể nghi ngờ là một lãnh thổ không cần che giấu chân phận thật sự của mình.

Giản Linh nhẹ nhàng gật gật đầu, cười nói: “Cũng có thể nói như vậy. Ở công quán, bọn họ tương đối tự tại.”

“Cô thì sao?” Âu Tuấn nhìn về phía cô.

Gương mặt xinh đẹp của anh, giờ phút này đôi mắt thon dài thâm thúy giống như bầu trời đêm.

Giản Linh lắc đầu: “Tôi cũng ổn, tôi ở đâu cũng coi như tự tại, tôi cũng không để ý ánh mắt người khác, hơn nữa cũng biết kiềm chế. Dù sao cũng không phải con nít, sẽ không không lựa lời nói hết ra ngoài.”

Âu Tuấn nghe vậy nhướng mày sao, nhếch lên một bên khóe môi: “Cô nói cô… Không phải con nít?”

Giản Linh liếc mắt một cái: “Thiếu tá Âu câu hỏi này của anh là có ý gì.”

Âu Tuấn cười mà không nói, cô ở bên ngoài có phải con nít hay không anh không biết, nhưng ở trước mặt anh, Âu Tuấn cảm thấy cô chính là một đứa nhóc nghịch ngợm, cái gì cũng không lựa lời nói hết ra ngoài, còn làm nữ quỷ kẹp đầu dưới nách nói chuyện với anh cho anh ta một khóa huấn luyện cấp tốc trước khi đi làm.

Chỗ nào có bộ dáng nửa phần hiểu chuyện kiềm chế đâu…

Có lẽ Giản Linh cũng nghĩ tới những hành động đã làm với Âu Tuấn, cũng không khỏi cảm thấy… Hình như là có chút không thể chấp nhận được?

Cô ho nhẹ một tiếng, giấu đầu lòi đuôi: “Khụ! Vậy không phải không coi anh là người ngoài sao!”

“Tôi nói cái gì? Tôi chưa hề nói gì nha, đại thánh cô đừng vội vàng, đừng càng bôi càng đen.” Trong giọng nói của Âu Tuấn phát ra nụ cười trầm thấp.

Giản Linh: “...” Đại thánh cái đầu anh đấy!

Cô quyết định vẫn không nên nói chuyện cùng thằng nhãi này thì hơn, một ngày nào đó sẽ bị anh làm cho sặc chết!

Giản Linh dẫn Âu Tuấn vào biệt thự, tuy nói bên ngoài nhiều dòng chữ lóe ánh sáng xanh như vậy, nhưng trong phòng thật ra không có những thứ đó.

Trong phòng sáng sủa sạch sẽ, hơn nữa nhìn từ cách trang hoàng, còn lộ ra chút cảm giác cùng niên đại với biệt thự này.

Lầu một là khu vực làm việc, tầng cao rất cao, cho nên có vẻ này thính rất rộng mở, đại sảnh to như vậy đặt bàn làm việc hình vuông ở giữa, cũng nhiều chất gỗ, cũng có vẻ không hợp lắm với tổng thể trang hoàng.

Trên cửa sổ hướng về phía mặt trời là một bộ ghế sô pha bọc da kiểu cổ điển, ghế sô pha đối diện với lò sưởi, ở góc tường có một chiếc máy quay đĩa kiểu cũ đặt trên một chiếc giá bốn chân bằng gỗ đặc.

Một mặt tường còn lại có một chiếc đồng hồ để bàn kiểu Tây dựa trên sàn trông rất cổ kính, cách đó không xa còn lại là một chiếc dương cầm phục cổ lập thức.

Trên bức tường phía sau dương cầm, là ảnh chụp tường, treo một khung ảnh nhỏ bằng gỗ , trên ảnh chụp đều là gương mặt tươi cười của các thành viên bộ đội đặc thù.

Thoạt nhìn toàn bộ không gian lầu một, không hề có cảm giác văn phòng cách thức hóa lạnh như băng, ngược lại ở đâu cũng lộ ra hơi thở sinh hoạt ấm áp.

“Nơi này là khu vực làm việc của bộ đội đặc thù.” Giản Linh giới thiệu một câu.

Âu Tuấn còn không kịp nói chuyện, đồng tử đã nhíu lại, nghe được tiếng nức nở, đó là chấn động trong cổ họng động vật biểu lộ đề phòng cảnh cáo.

“Gừ… Gâu gâu gâu gâu!”

Một thân hình lông xù xù đã mau lẹ vọt đến nhảy lên, hướng tới Âu Tuấn.

Âu Tuấn nghiêng người một cái, nhanh nhẹn tránh đi, động tác lanh lẹ như nước chảy mây trôi, cực kỳ thong dong.

Không biết từ khi nào, trong tay đã có một cái ống tròn kim loại màu bạc, anh đưa lên môi thổi, cũng không có âm thanh rõ ràng lắm.

Nhưng là lại làm con chó lớn lông xù vốn còn nhào lên, tức khắc thành thật cúi xuống, quy củ ngồi xuống đất, lè lưỡi thở dốc hồng hộc, nó nghiêng đầu nhìn Âu Tuấn, vì thế cái lưỡi phấn hồng từ rũ xuống bên miệng, bộ dáng thoạt nhìn ngây ngô thật thà, còn không khỏi có chút buồn cười.

Giản Linh trợn mắt há hốc mồm nhìn chú Husky, rồi lại nhìn ống tròn nhỏ kim loại màu bạc trong tay Âu Tuấn, khó tin được nói: “Âu Tuấn anh không phải chứ? Anh ra cửa còn mang theo cẩu sáo phòng thân!?”

Âu Tuấn nắm cẩu sáo trong tay lắc lắc: “Cái này gọi là lo trước khỏi hoạ. Có thể thấy được vẫn hữu dụng, nếu không có cẩu sáo này, mới nãy sẽ không tránh được cái mặt chảy nước dãi kia.”

Giản Linh đau lòng cho chú chó lớn như thế nhà mình lần đầu tiên bị một cây cẩu sáo đánh bại…

Chạy nhanh vẫy vẫy tay: “Husky, lại đây, tới nhanh.”

Biểu cảm Âu Tuấn có chút vi diệu, nhìn đống lông vàng lớn trước mắt: “Husky?”

“Gâu!” Husky nghe được Âu Tuấn kêu tên nó, như đồng tình với anh, gâu một tiếng.

Âu Tuấn chuyển mắt nhìn về phía Giản Linh: “Đại thánh, nhìn không ra cô đặt một cái tên sáng tạo như thế cho nó đấy, đây là lông vàng đúng không?”

Giản Linh cười tủm tỉm gật gật đầu, đã ngồi xổm xuống thân ôm con chó nhà mình, mê say đầy mặt vuốt lông chó: “Là lông vàng, tên là Husky.”

Giản Linh vẫn mê say đầy mặt như cũ. Vuốt lông chó, Âu Tuấn nghĩ đến ngày đó nhìn thấy cô lúc vuốt lông con mèo già cũng là vẻ mặt mê say sắp lên trời như vậy.

Hình như con bé Giản Linh này có vài ám ảnh không thể nói với thứ có lông xù?

Cô híp mắt  giải thích với Âu Tuấn: “Thật ra tên nó vốn không phải là Husky, tên là Ha Ha. Nhưng lúc gọi Ha Ha, nếu gọi tên nó đúng lúc nóng nảy thì sẽ rất buồn cười. Ha ha ha ha ha ha……”

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận