Giản Linh có một khoảnh khắc hóa đá ngắn ngủi, việc đầu tiên cô phản ứng là, ba Âu Tuấn… Không phải ông ấy vẫn luôn đóng giữ trong quân khu ư? Sao lại cũng về rồi?
Sau đó Giản Linh mơ mơ hồ hồ đi theo Âu Tuấn vào trong sân, rồi cô mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, cô nhìn người đàn ông ở bên cạnh, không thể không nghĩ đến, tạm thời cho dù ba Âu Tuấn về hay không.
Tại sao Âu Tuấn lại tiếp thu tính chất của bữa ăn hôm nay thành cô gặp ba mẹ chồng, còn chấp nhận hoàn mỹ như vậy?
Cái miệng đó của Lục Phi thật sự được khai sáng sao? Cho nên còn thêm chức năng tẩy não? Tẩy não cho thiếu tá Âu rồi?
Âu Tuấn mở cửa ra.
Bên trong truyền ra một giọng nữ trong trẻo: "Chắc chắn là anh nhỏ và chị dâu nhỏ đến rồi!"
Lâm Mỹ Như lập tức chạy đến, đôi mắt cô ấy lấp lánh nhìn Âu Tuấn và Giản Linh.
Lâm Mỹ Như xoa cằm: "Chị dâu nhỏ, nói thật thì em còn chưa thấy ai xứng đôi với anh nhỏ như chị. Hai người đang mặc đồ đôi phải không…"
Nhà của ông cụ Âu rất nhộn nhịp, quả thật là người đến đủ rồi.
Không chỉ có ông cụ, bà cụ, ba mẹ của Âu Tuấn, cô và dượng mà vợ của bác cả cũng đến.
Cũng là mẹ của anh họ Âu Dật của Âu Tuấn- Diệp Nhã Nam. Bố của Âu Dật là bác cả của Âu Tuấn, cũng là quân nhân, chỉ là đã sớm hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ cơ mật.
Bác gái quá đau lòng nên sức khỏe vẫn luôn không tốt, bà ấy thủ quả nhiều năm nhưng hôm nay cũng đến rồi, có thể thấy việc hôm nay rất quan trọng.
Lúc này, người lớn đang ngồi bên bàn trà trong phòng khách, Âu Dật ngồi ngay ngắn pha trà cho người lớn.
Sau khi nghe thấy lời của Lâm Mỹ Như, mọi người cũng đều nhìn Âu Tuấn và Giản Linh.
Giản Linh bỗng chốc bị những ánh mắt đó nhìn vào, da đầu bất chợt phát nổ, cô không kìm chế được khoác chặt cánh tay Âu Tuấn.
Dịch Vân Huệ nhìn tư thế tay trong tay của Âu Tuấn và Giản Linh, nụ cười ở trên càng tươi hơn, bà ấy vươn tay vỗ vai chồng, nói: "Húc Đông, đây chính là bé Năm của ông Giản, xinh đẹp đúng không? Rất xứng đôi với con trai nhà chúng ta phải không?"
Giản Linh nhìn Âu Húc Đông, cô hơi căng thẳng.
Cả người Âu Húc Đông quân phục thẳng tắp, khi ngồi cũng rất ngay ngắn, mạnh mẽ, không khó nhìn ra lúc còn trẻ vẻ ngoài rất phong độ, mặc dù đã đến tuổi trung niên nhưng cũng vô cùng tràn đầy sức sống.
Âu Tuấn trông rất giống ba mình, nhìn Âu Húc Đông, Giản Linh có thể tưởng tượng được lúc Âu Tuấn đến tuổi trung niên, chắc chắn cũng sẽ như vậy.
Chỉ là tính tình của Âu Húc Đông rất điềm tĩnh, lại có hơi nghiêm túc, không nói cười tùy tiện.
Đương nhiên Giản Linh có hơi căng thẳng: "Cháu… chào bác, bác trai. Cháu là… Cháu là Giản Linh."
Trước giờ cô luôn ăn nói rất lưu loát, là cô gái có thể nghịch ngợm và lảm nhảm, lúc này cô lại lắp bắp như vậy, ai cũng đều nhận ra cô đang căng thẳng.
Ông cụ Âu từ từ đặt chén trà trong tay mình xuống, nhíu mày nhìn Âu Húc Đông: "Thằng Hai, con có thôi đi không? Cô nhóc này lúc gặp ba cũng không bị dọa sợ thành thế này, nhìn thấy con là căng thẳng đến nỗi nói không lưu loát nữa rồi. Con đừng có nghiêm mặt như thế! Cô nhóc cũng đâu phải lính trong tay con, con nghiêm mặt làm cái gì? Cười một cái thì chết hay sao?"
Ông cụ Âu nói làm cho ánh mắt của Âu Húc Đông có chút không biết làm thế nào, ông ấy khẽ thở dài: "Con đâu có nghiêm mặt với bé Năm, con là đang nghiêm mặt với thằng khốn Âu Tuấn."
Giản Linh nghe thấy thế thì nhẹ nhàng thở phào, lực khoác tay Âu Tuấn cũng nhẹ hơn.
Nhưng vào lúc này, Giản Linh cảm nhận được, mặc dù cô đã buông lỏng hơn, nhưng Âu Tuấn lại quấn chặt cánh tay của cô hơn.
Giản Linh đưa mắt nhìn anh, lòng nghĩ, ơ? Thiếu tá Âu, anh cũng có lúc hoảng sợ ư?
Xem ra Âu Tuấn không giống cô, cô thì sợ mẹ, còn anh thì sợ ba.
"Ba, sao ba lại đến đây…" Âu Tuấn nói một câu.
Ánh mắt Âu Húc Đông nhìn chằm chằm Âu Tuấn: "Ba không được tới? Ba nghe nói con muốn tạo phản rồi, cho nên mới trở về xem xem, dự định lập gia pháp, nếu không phải không thấy cái gậy để đánh con thì hôm nay cho dù bé Năm ở trước mặt ba cũng sẽ không giữ lại mặt mũi cho con."
Âu Tuấn giờ không biết phải làm sao.
Nhưng Giản Linh cũng coi như có tinh thần đồng đội, lên tiếng đúng lúc giải vây cho Âu Tuấn.
Giản Linh: "Đừng mà, bác trai, vẫn nên giữ mặt lại. Anh hai Âu đẹp trai như vậy, không giữ mặt lại thì đáng tiếc quá..."
Giản Linh vừa nói xong, mọi người đều cười lên, đến người luôn nghiêm túc như Âu Húc Đông cũng không kiềm được mỉm cười.
Đến cô nhà họ Âu - Âu Húc Lam ở bên cạnh cũng cười không thẳng nổi lưng: "Ôi… Bé Năm nhà họ Giản hài hước như vậy sao? Thảo nào cô thấy cả nhà ông Giản đều coi cháu như báu vật vậy."
Âu Húc Đông chỉ Âu Tuấn, nói: "Con cảm ơn bé Năm cầu xin giúp con đi."
Âu Tuấn hơi không biết làm thế nào, anh không lên tiếng.
Âu Tuấn đưa mắt nhìn Giản Linh, thấy khóe miệng cô nhếch lên và đôi mắt cong lên ý cười, hơn nữa còn nhìn lên chớp mắt với anh, giống như là tranh công vậy.
Âu Tuấn cũng không kiềm được nở một nụ cười.
Hai người uống trà cùng lớn, sau khi món ăn đã được dọn xong, thì cùng ngồi vào bàn ăn.
Trước khi ăn, Giản Linh đưa cho Âu Xa Phương khối vật liệu đó.
"Ông cụ Âu, đây là cái khối vật liệu lần trước cháu nói muốn đưa cho ông, nó cũng không nhỏ, đủ làm một món đồ chơi, cháu cảm thấy mở ra đại khái cũng là băng chủng. Ông nhận lấy đi ạ…"
Âu Xa Phương nhận lấy, yêu thích sờ lên: "Bé Năm thật có lòng, vẫn còn nhớ đến ông, vậy ông cũng không khách sáo với cháu nữa, hôm nào ông sẽ tìm thợ ngọc mở xem."
"Đừng khách sáo, ông thích là được." Giản Linh cười tít mắt.
Ông cụ gõ lên bàn, đầu tiên là nhìn ba mẹ của Âu Tuấn: "Thằng Hai, vợ thằng Hai."
Sau đó nhìn cô và dượng của Âu Tuấn: "Còn có con Ba và Lâm Quân."
Ông cụ trịnh trọng nói: "Các con là trưởng bối mà không thể biểu hiện chút gì sao!"
"Được được được!" Cô nhà họ Âu vốn là người làm ăn, còn "cấu kết" với ông chủ Giản làm không ít kinh doanh.
Cho nên vốn đã sớm hào phóng chuẩn bị xong quà, là một chiếc mô tô Bombardier vô cùng ngầu. Có lẽ cũng được biết từ người nhà ông Giản rằng Giản Linh không hẳn là thục nữ, quà tặng có thể nói là đáp ứng theo sở thích của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!