Âu Tuấn biết là nên khuyên nhủ cô, thế nhưng không biết phải khuyên như thế nào, dù sao đánh cũng đánh rồi, giáo huấn cũng giáo huấn rồi, cũng không thể hỏi cô đã hết giận chưa, chưa thì đánh thêm một trận nữa?
Nhưng nếu đánh người tận hai lần thì thật sự có chút không có nhân đạo rồi.
Không bao lâu thì có một chiếc xe động cơ ầm ầm đi về phía lối ra, đó là xe của Thư Minh.
Ánh mắt của Giản Linh nhìn theo chiếc xe Land Rover đi xa đến lúc không thể nhìn thấy nữa, cô mới rũ ánh mắt xuống, khẽ thở dài một tiếng.
Âu Tuấn ngồi bên chỗ điều khiển đưa mắt nhìn cô đang giống như một động vật nhỏ bị bỏ rơi, cũng không đành lòng mà đưa tay nhẹ nhàng xoa tóc của cô.
Âu Tuấn thử dò xét: "Không thì hôm nay không đi tới Nông Gia Nhã nữa nhé?"
Giản Linh bỏ ý nghĩ xuống, khẽ lắc đầu nói: "Vẫn phải đi chứ. Mọi người đều mong chờ mà. Âu Tuấn... tôi sẽ ở lại thêm mười phút nữa rồi chúng ta mới đi mua đồ nhé. Có được không?"
Âu Tuấn ừ một tiếng, anh cũng không nói gì nữa mà chỉ yên lặng ngồi cạnh bên, một lúc sau mới nghe được âm thanh rầu rĩ không vui của cô phá vỡ sự yên tĩnh.
Giản Linh nói: “Tôi đau lòng cho anh tư của tôi quá, anh của tôi tốt như vậy sao lại dính phải người như thế chứ... Anh của tôi hai mươi bốn tuổi mới bắt đầu có tình đầu là Thư Minh. Cũng được ba năm rồi mà."
Âu Tuấn nghe xong lời này thì ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Quả thật mọi phương diện của Giản Thành đều rất xuất sắc, đáng nhận được điều tốt hơn, người như Thư Minh nếu thật sự muốn cùng anh ấy tiếp tục bước, thì mới là làm lỡ Giản Thành.Chi bằng kịp thời dừng lại để tránh tổn thương."
Giản Linh rầu rĩ gật đầu.
Âu Tuấn dừng lại vài giây rồi mới lên tiếng: "Hơn nữa không phải anh ta cũng đã nói sẽ rời khỏi Giản sao?"
Giản Linh khẽ thở dài một tiếng: "Anh ta sợ tôi không tha cho anh ta. Nếu như hôm nay tôi không phát hiện chuyện này, không biết anh ta còn muốn lôi kéo anh tư của tôi bao lâu nữa, công việc buôn bán lớn hay nhỏ như chân muỗi của anh ta từ lúc bước đầu tiên cũng là do nhà tôi hỗ trợ..."
Âu Tuấn nhàn nhạt cười, vén hai lọn tóc trên đầu cô: "Đội khoáng đúng là có nhiều tiền, thế trong mắt cô thì phải có bao nhiêu doanh nghiệp mới lớn hơn chân muỗi đây hả?"
Giản Linh liếc anh một cái, bị lời của anh chọc cho khóe môi từ từ cong lên nói: "Chị Khoáng của tôi đương nhiên lợi hại rồi, nhưng trong tay tôi lại nắm giữ tài sản của Âu Tiểu Tuấn nha."
Âu Tuấn chợt dừng lại rồi giơ tay đỡ trán giả vờ khổ não.
Tâm trạng của Giản Linh cũng được xoa dịu một ít, cùng Âu Tuấn đi vào siêu thị, dù sao thì đồ gì đó cũng là đồ ăn mà.
Âu Tuấn còn đang lo lắng tâm trạng của Giản Linh còn chưa hồi phục, nhưng lúc này cô xông vào trong xe đẩy hàng, Âu Tuấn cũng thuận theo cô đi.
“Cô không định nói chuyện này cho Giản Thành à?" Mắt Âu Tuấn nhìn qua rồi cầm lấy một vỉ nướng nhét vào trong xe đẩy, thuận miệng hỏi Giản Linh một câu.
Giản Linh gật đầu: "Nếu tôi có thể tự giải quyết chuyện này thì cần gì phải nói cho anh tư biết làm gì."
Âu Tuấn nhìn cô: “Cô không sợ Thư Minh gây khó dễ cho cô khi ở bên Giản Thành à? Anh ta thoạt nhìn cũng không giống kiểu người cao thượng như vậy."
"Sợ sao? Em mà sợ anh ta một giây thì coi như em thua."
Giản Linh miết môi, dáng vẻ lơ đễnh nói: "Hơn nữa anh ta mà dám gây khó dễ em à? Anh ta còn dám nói một câu sai nào về em ở chỗ anh tư sao? Nếu như anh ta thật sự không sợ lộ chuyện này ra thì anh ta đã sớm nói cho anh tư của tôi biết rồi, anh ba của tôi khẳng định bây giờ không che đậy được, thế thì Thư Minh mới thật sự xong đời rồi."
Âu Tuấn ngẫm lại thì cũng thấy có lý, tạm thời không bàn về bên Giản Thành, thì tên Giản Anh nham hiểm kia cũng không phải là dạng hiền lành gì.
Bình thường nhìn khuôn mặt cười tít mắt như thế thì ai biết được trong bụng đang giấu một đống ý nghĩ xấu xa nào đấy
Giản Linh nói đến đây thì cũng cười cười, giống như đang nghĩ đến chuyện tốt mà Thư Minh đã làm, dáng vẻ tươi cười của cô có chút giễu cợt: "Anh ta tốt với anh tư của tôi thì anh ta cũng chỉ là món đồ vật, giờ anh ta phản bội anh của tôi rồi thì anh ta có là cái thá gì chứ?"
Tuy rằng chuyện này tạm thời kết thúc nhưng Giản Linh thoạt nhìn qua thì giống như đã nhanh chóng khôi phục tâm trạng, nhưng cũng không khó nhìn ra sự thật là cô vẫn không yên lòng vì chuyện của Thư Minh.
Nói một cách trực quan nhất thì cô ấy sẽ không gây rối nữa, cũng không tiện tay thả đầy thứ từ trên kệ hàng xuống xe đẩy nữa.
Trái lại thì giúp Âu Tuấn tiết kiệm không ít chuyện.
Mua sắm đồ xong, Âu Tuấn mang theo từng túi lớn nhỏ bỏ vào trong cốp xe, sau này có mang theo khỉ con thì nhét vào ghế phụ là được.
Lúc này mới lái xe trở về công quán.
Bầu không khí trong công quán trái lại có chút nghiêm túc, không bằng nói là phẫn nộ.
Giản Linh và Âu Tuấn vừa trở lại thì bọn họ đều xông tới.
Rất nhanh lộ rõ lí do bọn họ tức giận.
"Đội trưởng Giản, để tôi mần thịt anh ta." Lục Phi mài răng hàm sau, khuôn mặt xưa nay chẳng dọa nổi trẻ con thì biểu cảm lúc này nhìn qua có chút nguy hiểm.
Giang Dương Minh lạnh lùng nói: "Tôi sẽ đi xóa kí ức của anh ta, dứt khoát để cả đời còn lại của anh ta cho rằng mình là con chó mới được."
Chu Viễn Thanh ở một bên nhàn nhạt nói: "Công ty anh ta trốn thuế đã bị phát hiện lỗ hổng, chứng cứ mấu chốt tôi đã điều tra ra cả rồi, đội trưởng Giản có muốn tôi gửi cho cục điều tra thuế một phần không?"
Thật ra thì lúc Âu Tuấn bảo Chu Viễn Thanh xâm nhập vào camera giám sát của bãi đổ xe siêu thị, Chu Viễn Thanh thuận tiện nhìn qua đầu camera kia xem là tình huống gì.
Thì thấy đội trưởng Giản đang đánh người. Vừa nhìn lại người bị đánh thì lại là bạn trai của anh tư Giản.
Nói một cách thành thật thì bất kể nam hay nữ trong công quán đều hâm mộ lẫn ghen tị căm hận với Thư Minh, người tốt như Giản Tư nên là của mọi người mới đúng! Sao anh ta lại được hời như vậy chứ?
Vì vậy Chu Viễn Thanh nhân tiện quay lại cảnh giám sát ở siêu thị, cũng lấy được lí do đội trưởng Giản động thủ với bạn trai của anh tư Giản ra.
Giản Anh và Giản căn bản thì cũng coi như là sủng vật của bộ đội đặc thù, đương nhiên Âu Tuấn cũng thuộc nhóm sủng vật, đều là bảo vật của bộ đội đặc thù!
Mọi người đều là bảo bối của bọn họ! Sao có thể chấp nhận việc bị người khác ức hiếp kia chứ?
"Tên Thư Minh kia, tôi thấy là anh ta chán sống rồi!" Ngay cả khuôn mặt dịu dàng của Tần Đường Hạ xưa nay cũng trở nên âm u.
Bộ đội đặc biệt là có quy định, trên thực tế không chỉ nhằm vào người dị năng của bộ đội đặc biệt, mà là quy định nhằm vào những người không có năng lực đặc thù.
Đã là người dị năng có đăng ký trong hồ sơ của bộ đội đặc biệt thì đều phải tuân thủ theo quy tắc của quy định dị năng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!