Giản Linh hiểu rất rõ tính cách của bọn họ, nếu như cô không ngăn ý định của bọn họ lại, theo lời họ nói thì lúc này thật sự có thể làm ra chuyện đó.
Giản Linh khoát tay một cái: "Tôi đã giải quyết chuyện này rồi, mọi người cũng đừng làm loạn thêm nữa, chỉ cần anh ta rời khỏi anh tư của tôi là được, chuyện này không cần thiết phải làm lớn ra, cũng chẳng vinh quang gì đúng chứ?"
Lục Phi: "Nhưng mà...!"
Bọn họ đâu nuốt trôi được cục tức này chứ? Đây chính là anh tư Giản Thành cục cưng của bọn họ đấy!
Giản Linh vung tay một cái, chắc như đinh đóng cột nói: "Không có nhưng nhị gì cả, chuyện này chính là như vậy rồi. Còn nếu thật sự muốn chỉnh đốn anh ta đến thở cũng không ra hơi, rồi lỡ anh ta chạy tới trước mặt anh tư của tôi quỳ xuống, khóc lóc cầu xin tha thứ, nếu như anh tư của tôi mềm lòng thì mấy người tính làm sao đây?"
Mọi người: "..."
Nghĩ tới anh tư Giản dịu dàng thanh nhã.
Tần Đường Hạ dường như có điều suy nghĩ mà nói: "Đúng vậy, anh tư Giản Thành dịu dàng như vậy, nếu như mềm lòng với tên khốn rác rưởi kia thì phiền phức thật..."
Giản Linh nghiêm túc gật đầu: "Chính xác là ý như vậy đó, cho nên việc này tạm thời để như vậy đi."
Nói xong cô liếc mắt quan sát bọn họ, nheo mắt hỏi: "Sao thế? Tôi thấy mọi người đều phẫn nộ như vậy, thế hôm nay khỏi đi cắm trại ở Nông Gia Nhã nhé?"
Mọi người đều nghẹn lời.
Xảy ra chuyện như vậy, nếu như bọn họ còn vui vẻ phấn khởi đi Nông Gia Nhã chơi thì hình như có chút vô lương tâm.
Nhưng... bọn họ vốn chính là kiểu người không có lương tâm a ha ha ha ha ha!
Vì vậy đều tự liếc mắt nhìn nhau.
Vẻ mặt đau lòng lập tức biến mất như không có gì, sau đó dửng dưng nói: "Hai chuyện khác nhau, hai chuyện khác nhau mà..."
Giản Linh đương nhiên sớm đã nhìn thấu bản chất đồng nghiệp của mình, cái đáp án này cũng không ngoài dự liệu của cô, vì vậy cười như không cười nhìn họ một cái, "Được rồi, vậy thì thu dọn đồ đạc rồi lên đường đi một đám không có lương tâm."
Lục Phi cười ha ha, giống như cô vợ nhỏ mà xoa xoa tay, không chút xấu hổ nói: "Cái thứ lương tâm kia ấy mà, giữ lại cũng không có cơm ăn đâu, cũng không thể truyền từ đời này sang đời khác, cho nên cũng sớm đã mất sạch rồi."
Giản Linh đưa tay ra vỗ lên mái tóc rậm rạp rối bời của Lục Phi một cái, "Cậu cũng dứt khoát cắt cái thứ đồ chơi nối dõi tông đường đó cho sạch sẽ đi."
Lục Phi nghe xong lời này thì kẹp chặt hai chân, đáng thương đi tới bên cạnh Âu Tuấn: "Thiếu tá Âu, anh nên trông coi đội trưởng Giản đi chứ."
Âu Tuấn làm bộ như không nghe thấy gì, không chút do dự xoay người: "Nhị Hắc qua đây, đi thôi..."
Nhị Hắc cắn dây dẫn của nó đưa cho Âu Tuấn, Âu Tuấn dắt chó đi ra ngoài.
Lục Phi: "..."
Một thành viên trong đội chớp chớp đôi mắt trong trẻo, cậu ta quay đầu mơ hồ hỏi Giang Dương Minh: "Anh Minh, ý của thiếu tá Âu là gì thế?"
Giang Dương Minh không nói lời nào, Lệ Cẩm Hà hớn hở ôm bả vai của Lục Phi: "Nói chung là sự tồn tại của cậu còn không bằng Nhị Hắc đó mà..."
Lục Phi lập tức giơ chân lên.
Một đám người cũng rất nhanh thu dọn xong đồ đạc, hai chiếc xe xuất phát từ công quán thẳng tiến tới Nông Gia Nhã ở ngoại ô Yến Nam.
Thời gian đi đường tầm một giờ thì sẽ tới nơi, Giản Linh cũng không ngoại lệ mà đã ngủ thiếp đi trên xe đến trời đất tối sầm.
Âu Tuấn lái xe trên đường, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía ghế phụ cô đang ngồi, mỗi lần nhìn sang đều là khuôn mặt ngủ như con heo vậy.
Cũng may là đám ồn ào trong đội đều bị đày sang chiếc xe Maserati kia của Giản Linh rồi, ngồi ở ghế phụ trên xe Âu Tuấn là Giản Linh, phía sau xe là Tần Đường Hạ có tính cách an tĩnh và Giang Dương Minh, ngoài ra còn có một con chó.
Ánh mắt của Giản Linh rất tốt, nơi nông thôn ở ngoại ô Yến Nam này mặc dù cách thành phố rất xa, nhưng cảnh vật xung quanh đều rất đẹp, điển hình là có núi có sông có rừng.
Thật muốn kinh doanh làm việc một chút, chắc chắn tương lai cũng sẽ thành công không kém.
Lúc đến nơi thì cũng đã bốn giờ rưỡi chiều, người phụ trách Nông Gia Nhã là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt ôn hòa, tên là Trần Thái.
Biết được sếp của em gái ngược gió muốn tới nơi này tổ chức, Trần Thái đã chuẩn bị cả một buổi chiều rồi.
Ông đích thân cầm một cái chày gỗ chỉ huy hai chiếc xe dừng trong một khoảng sân xi măng trống vốn dùng để phơi lúa thóc.
Vừa xuống xe, Trần Thái lập tức tiến đến đón.
Giản Linh xoa xoa mắt, ánh mắt còn chưa tỉnh táo nói với Trần Thái: "Là chú Trần phải không? Làm phiền chú rồi, vất vả cho chú quá."
"Sao lại nói vậy chứ! Tiểu thư Giản quá khách sáo rồi!" Tiếng cười ha ha của Trần Thái rất to: "Các cháu ở đây là tốt rồi, đúng lúc hôm nay vừa làm thịt dê, đều là dê rừng, thịt rất săn chắc!"
Lục Phi hoan hô một tiếng, "Thịt dê thịt dê! Nướng rồi ăn thôi!"
Giản Linh ấn vai anh ta một cái: "Chỉ có biết ăn thôi!" Cô mắng một câu.
Âu Tuấn ở một bên vừa lúc nhìn về phía Giản Linh, vì vậy cũng vừa lúc thấy được con khỉ này một giây trước đang trách móc Lục Phi.
Một giây sau đã yên lặng nuốt nước miếng một cái, trong đôi mắt trong vắt lộ ra sự mong chờ nhìn Trần Thái, "Chú Trần, đã nướng... dê chưa ạ?"
"Đây!" Trần Thái xoa tay, "Vốn là định các cháu đến rồi mới nướng, nhưng sợ đến lúc đó thì các cháu phải đợi lâu nên đã nướng sẵn cả rồi! Các cháu ăn chè trà dầu trước đi, sẽ nướng thịt dê xong sớm thôi."
Trần Thái còn quên chưa hỏi là có muốn cắt thịt dê sẵn ra bỏ vào đĩa rồi đưa đến phòng từng người, hay là họ muốn trực tiếp nướng dê ngoài trời rồi vừa cắt vừa ăn.
Mọi người đương nhiên là chọn vế sau, sau đó mới vào nhà ăn hai chén chè trà dầu thơm nức mũi, rồi mọi người rửa tay sạch sẽ rồi đi tới sân sau.
Cái vỉ nướng thịt dê đặt ở giữa sân sau, mùi thơm đậm đà của thịt dê bay trong sân quả thật là làm cho thèm đến nhỏ dãi.
Nhị Hắc thè lưỡi thở hổn hển, nước bọt từ đầu lưỡi rơi xuống mặt đất ướt một mảng.
Bởi vì là thịt dê rừng nên đầu không lớn lắm, cho nên Trần Thái nướng cho bọn họ tận hai đầu dê.
Trừ hai cái vỉ nướng dê ra.
Hai bên bếp đá có một cái chảo sắt, củi trong lò cháy hừng hực, trong chảo sắt đang sôi ùng ục là một nồi gà và cá được hấp cách thủy. Gà là gà được nuôi rồi thả về rừng của các gia đình nông dân, cá là mẻ mới vừa bắt được từ hồ nước lên, rất là tươi ngon.
Nước dùng trong nồi có màu trắng đục, mặt ngoài hiện lên một tầng dầu vàng óng ánh, mùi thơm cực kỳ.
Trong không khí tràn ngập mùi hương của thịt, Âu Tuấn cũng không hứng thú với việc ăn uống cho lắm, nói chung là đã quen với việc ăn cơm trong nồi lớn ở quân doanh rồi, so với hồi trước chấp hành nhiệm vụ dã ngoại phải ngủ ngoài trời thì có đồ ăn nóng cũng đã là hạnh phúc rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!