Lúc Giản Thành gọi điện thoại đến, chỗ cắm trại của đám người bộ đặc thù đã được bố trí ổn thỏa, mỗi người đều đang ngồi trên ghế xếp nhỏ ở cạnh hồ chứa nước.
Đang chỉnh cần câu cá, đặt mồi vào móc câu,...
Giản Linh vừa vung cần câu đầu tiên của mình ra ra, chuông điện thoại đột nhiên reo lên, một tay của cô cầm cần câu, còn tay khác đút vào túi quần lấy điện thoại ra.
Vốn dĩ trên mặt cô vẫn luôn có nụ cười xinh đẹp, nhưng vừa nhìn thấy hai chữ "anh Tư" trên màn hình, nụ cười trên mặt bỗng tắt ngúm.
Cô khẽ cắn môi.
Âu Tuấn ngồi bên cạnh Giản Linh, đưa mắt liếc thấy màn hình điện thoại của cô, biết người gọi là Giản Thành.
Anh thấp giọng nói với Giản Linh: "Không phải đã nói là không sợ bị Thư Minh làm khó ư? Nghe đi, cùng lắm thì nói sự thật là được."
Giản Linh im lặng, cô mím môi quay đầu nhìn anh.
Đôi mắt vừa to vừa xinh đẹp của cô sáng long lanh, trong như pha lê, dường như đôi mắt đã viết rõ ràng trong lòng cô đang nghĩ những gì.
Rõ ràng lúc này, Âu Tuấn nhìn thấy con khỉ không sợ gì hết này, trong đôi mắt to trong veo đó, chứa đựng ánh mắt mang theo chút không biết phải làm thế nào.
Đến nỗi bỗng chốc anh không kiềm lòng được, anh hơi nhíu mày: "Tiểu Linh, chỉ có người làm sai thì mới căng thẳng, cô không có làm sai việc gì, có gì phải sợ chứ?"
Anh vươn tay về phía Giản Linh: "Để tôi nghe cho."
Điện thoại dường như đã reo đến lúc sắp tự động ngắt rồi, Giản Linh cắn răng, cô nghe điện thoại.
"Alo, anh Tư…?" Mặc dù giọng nói của cô giống thường ngày, nhưng thật ra vẻ mặt lại có hơi dè dặt, cẩn thận.
Âu Tuấn nhìn vẻ mặt cẩn thận, dè dặt, rồi nhớ đến sự cáu kỉnh và thù địch không sợ hãi lúc đánh người của cô…
Trong lòng anh đột nhiên có một nhận thức trực quan hơn về con khỉ này, cô chính là một con hổ giấy, cho dù có cứng rắn với người ngoài thế nào đi chăng nữa, thì cũng luôn yếu đuối ở trước mặt người mình coi trọng.
Trái tim cô có bao nhiêu mềm yếu trước mặt người mình coi trọng, thì đối với những người làm tổn thương người cô coi trọng lòng cô có bấy nhiêu lạnh lùng.
Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn nhẹ nhàng và bình tĩnh như cũ, thậm chí còn có ý cười dịu dàng: "Bé Năm, em đánh nhau rồi à?"
Giản Linh khẽ cắn môi, giọng nói nhỏ nhẹ hơn: "Anh Tư… Em xin lỗi."
Âu Tuấn nghe thấy cô nói câu này, hàng lông mày của anh nhăn lại, từ nhỏ anh đã được dạy, lúc không làm sai việc gì, mặc dù có thể thỏa hiệp ở một mức độ nào đó, nhưng, không cần phải xin lỗi.
Nhưng cô lại xin lỗi trước, cho dù là chuyện này, hay là chuyện cô từng bởi vì lần đầu tiên để anh thấy thế giới mà cô phải đối mặt…
Ở đầu dây bên kia, Giản Thành thấp giọng cười: "Anh còn chưa nói gì hết, em xin lỗi cái gì?"
"Thì em không muốn thấy anh không vui thôi." Giản Linh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Ở bên kia, Giản Thành im lặng vài giây, sau đó giọng nói cũng không thay đổi: "Mặt mũi Thư Minh tím bầm đến nói chia tay với anh, anh hỏi vài câu thì được biết là em đã đánh anh ta. Anh ta cũng rất tức giận nhưng không nói rõ ràng."
Giản Linh không hề che giấu, cô trả lời: "Đúng là em đánh."
Giản Thành là một người có EQ khá cao, nên đương nhiên có thể phát hiện ra những ngày gần gũi và trò chuyện với Thư Minh đã không còn như lúc đầu.
Tình cảm của họ đã sớm có vấn đề, tràn ngập nguy cơ.
Anh còn hiểu em gái của mình hơn, nếu như không phải Thu Minh đã làm chuyện gì khiến cô không thể bình tĩnh, thì cô tuyệt đối sẽ không ra tay đánh Thư Minh.
Hơn nữa, với tính cách của bé Năm, cô tự mình có thể bình tĩnh được, đổi cách nói khác, chính là nếu Thư Minh có làm gì xúc phạm đến cô thì cô vẫn có thể nhịn được, nhưng cô không nhịn được, sợ rằng là Thư Minh đã làm chuyện gì có lỗi với Giản Thành.
Như thế mới nghiêm trọng chạm vào giới hạn của Giản Linh.
Chính vì hiểu rõ những thứ này, cho nên Giản Thành không có ý định quở trách gì cô, thậm chí còn không có dự định hỏi kỹ càng.
Anh ấy chỉ hỏi: "Bé Năm, anh chỉ muốn hỏi em một câu, em làm như vậy, là bởi vì… vì muốn tốt cho anh, phải không?"
Giản Linh ủ rũ trả lời: "Vâng."
Giản Thành nói: "Vậy là được."
"Anh Tư, anh không tức giận ư?"
Giản Thành bật cười: "Con bé ngốc nghếch, có người nào làm anh trai, lại tức giận với cô em gái muốn tốt cho mình chứ?"
Bây giờ, đôi mắt của Giản Linh mới lấp lánh ánh sáng, cô cười tươi: "Anh Tư của em là tốt nhất!"
Giản Thành thấp giọng cười, ngừng lại một chút rồi nói: "Được rồi, anh biết em đưa Tiểu Tuấn nhà họ Âu và đám người ở bộ đặc thù đến Nông Gia Nhã của anh Ba để cắm trại, các em chơi vui vẻ nhé."
Giản Linh mỉm cười: "Vâng! Em câu cá ở hồ chứa nước rồi mang cá về cho anh ăn!"
"Được." Giản Thành trả lời, anh ấy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Bé Năm, em không cần lo lắng về chuyện của Thư Minh, anh cũng không phải là trẻ con nên sẽ tự mình giải quyết được."
"Vâng." Giản Linh ngoan ngoãn đáp.
Trước khi cúp điện thoại, Giản Thành làm ra vẻ tội nghiệp nói: "Bé Năm, anh thất tình rồi, tối nay đi uống rượu để xoa dịu nỗi buồn, chờ em trở về mời anh ăn cơm nhé?"
Giản Linh suýt chút nữa vỗ ngực bảo đảm: "Không vấn đề! Anh muốn ăn gì cũng được!"
"Ngoan." Giản Thành nhẹ nhàng nói: "Vậy em chơi vui vẻ, đừng có để ý đến chuyện này, anh cúp máy đây."
Sau khi kết thúc cuộc gọi.
Tâm trạng của Giản Linh bỗng chốc trở nên tươi sáng!
Ở bên kia, sau khi Giản Thành cúp điện thoại, vẻ mặt nói cười lúc trước với em gái đột nhiên biến mất, đôi con ngươi từ trước đến nay luôn dịu dàng trong giây lát ấp ủ gió bão lạnh đến thấu xương.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!