Nghe Nick nói vậy, Giản Tư nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi đang ngà ngà say dần dần cong lên.
Anh ấy cầm lấy chiếc cốc rỗng ở bên cạnh lên trên tay, tiện tay lấy chiếc lưỡi trượt đá và rạch một đường vào trong lòng bàn tay.
Chất lỏng màu đỏ thẫm nhỏ từng giọt tí tách vào trong ly.
Có một mùi ngọt ngào thoang thoảng trong không khí tản ra bên trong rượu nguyên thủy, càng làm cho mùi thơm của rượu thêm ngào ngạt.
Đôi mắt xanh thẳm của Nick đột nhiên mở to lên, ánh mắt không thể tin được. Có vẻ hơi bất ngờ đối với động tác đột ngột này của Giản Tư.
Rồi sau đó, ánh mắt anh ta cũng trở nên sắc bén hơn vì mùi máu trong không khí, hơn nữa còn trở nên vô cùng sâu lắng.
Thực ra Giản Tư là một người cực kỳ điềm tĩnh, nếu không phải vì muốn uống rượu thì e là anh ấy cũng sẽ không làm chuyện như vậy.
Nhưng vào lúc này thì cơn say lại ập đến, nên anh ta rất thản nhiên, cứ tùy tiện làm, cũng không nghĩ có chuyện gì không ổn.
Cho đến khi gần một nửa máu rơi vào trong ly, Giản Tư mới đưa tay thẳng vào trong bồn rửa của quầy bar, rồi tiện tay vươn người khoác chiếc áo vest lên, kéo chiếc khăn túi được gấp gọn gàng ở trong túi áo trước ngực và băng vết thương lại.
Anh ấy cầm chiếc ly lên, đặt ở trước mặt Nick: “Xin mời. Đây có phải là thức uống mà anh thích không?”
Anh ấy là anh trai của Giản Linh, nên đương nhiên anh ấy biết ai là người trong bộ phận đặc biệt, mặc dù chưa gặp Nick bao giờ nhưng anh ấy cũng biết thân phận của anh ta.
Khóe môi Giản Tư nhếch lên một nụ cười: “Dù sao tôi vẫn luôn cho người trong bộ phận đặc biệt ăn. Nghĩ đi nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên tôi mời đó? Anh không cần khách sáo đâu.”
Anh ấy làm một cử chỉ xin mời, vết thương trên tay vẫn còn quấn một chiếc khăn ca rô.
Đôi mắt của Nick cực kỳ sâu lắng, đến mức gần như không nhìn thấy màu xanh lam ban đầu nữa, nhìn có vẻ hơi nguy hiểm.
Động tác của anh ta nhanh đến mức không thể nhìn rõ, nhanh như chớp đã buộc lại vết thương mới bị thương ở cổ tay của Giản Tư.
Hơn nữa ngay sau đó, những chiếc răng nanh của Nick đã thò ra.
Khí thế của cả người giống như một người đi săn dã thú vậy.
Nhưng trên mặt của Giản Tư cũng không hề thay đổi gì, thậm chí còn bĩnh tĩnh gần như có chút rung động nào.
Nick hỏi: “Anh không sợ tôi sao?”
Giản Tư nghe vậy liền bật cười: “Sợ cái gì chứ? Bé Năm nhà của chúng tôi cũng từng sợ anh sao? Con bé không sợ anh, tôi là anh trai thì càng không thể sợ được.”
Thật ra, anh ấy cũng không hề sợ hãi gì.
Nick có chút đầy hứng thú đánh giá Giản Tư, rồi mới xé mảnh vải quấn vào vết thương cho Giản.
Nick đưa tay lên, răng nanh đâm rách ngón tay của mình, dùng những hạt máu nổi ở trên đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng bôi vết thương ở trong lòng bàn tay Giản.
Lúc trước khi nhìn thấy dáng vẻ của anh ta giống như người thợ săn, vẻ mặt của Giản Tư cũng rất bình tĩnh, nhưng lúc này cũng có chập chừng.
Ngón tay Nick thật lạnh buốt, anh ta chạm vào miệng vết thương ở trên lòng bàn tay, hơi đau, còn hơi ngứa, đó là một loại... khi vết thương lành lại mới ngứa được.
Ngay khi anh ấy đang hô hấp, có lẽ là bởi vì tác dụng của máu mà vết thương trong lòng bàn tay anh ấy liền lành lại.
Giản Tư cảm thấy thật thần kỳ, nên liền nhìn chằm chằm vào Nick, nói: “Anh, đúng là một người rất thần kỳ.”
Nick bật cười, có phần tự chế giễu bản thân: “Tôi không phải là con người.”
Một giây sau, trên mặt Nick liền có nhiệt độ ấm áp của cơ thể con người, Giản dùng tay vỗ nhẹ nhàng vào mặt anh ta, cười híp mắt nói: “Anh đang nói cái gì vậy chứ? Đừng nghĩ mình không phải là người, anh cũng không thể thành người khác mà người khác nhìn được. Khi người khác nhìn vào sẽ coi anh thành quái vật mất.”
Nick ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn Giản Tư một lúc, thu răng nanh lại, ánh mắt dần lóe lên ý cười thâm thúy.
Nick nói lại lời ban đầu của Giản Tư: “Giản, anh thật sự là một người tuyệt vời.”
Giản Tư nhướng mày, khẽ gật đầu: “Tôi biết.”
Giản Tư cầm ly của mình, so với Nick, rồi mới uống nhẹ một ngụm rượu ở trong ly.
Nick nhìn gần nửa ly chất lỏng màu đỏ trước mặt, giọng nói có chút trầm thấp, nhưng giọng của Giản Tư vẫn có vẻ nhẹ nhàng như cũ nói: “Anh thật sự không biết hành động của mình là có ý gì sao?”
“Cái gì?” Giản Tư khó hiểu liếc nhìn anh ta.
Nick suy nghĩ một chút, mím môi không có trả lời lại, xua tay nói: “Không biết thì quên đi.”
Những ngón tay thon dài của anh ta khẽ vuốt nhẹ vành ly, đôi mắt sâu thẳm hơi nheo lại, một lúc sau, Nick nâng ly lên.
Nick nhìn Giản Tư nói: “Nói chung lại thì... Giản, tôi đã nhớ kỹ rồi.”
Nói xong, Nick ngẩng đầu lên, uống cạn chất lỏng trong ly. Vẻ mặt lộ vẻ dễ chịu thoải mái, nhưng vẫn chưa thoả mãn nên khẽ liếm khóe môi.
Giản Tư ngồi xuống quầy bar, chống khuỷu tay lên mặt bàn, đặt lòng bàn tay lên trán, rõ ràng là anh ấy đã có chút say rượu rồi.
Vì vậy mà lý trí và sức phán đoán liền giảm mạnh xuống, một ánh mắt dịu dàng, nhìn chằm chằm vào chiếc ly rỗng còn dính một tầng đỏ thẫm, kinh ngạc hỏi: “Còn muốn uống nữa không?”
Nick cười mỉm cười, nhìn anh ấy nói: “Không cần đâu. Tôi muốn nhờ anh, nhất định đừng để Linh biết chuyện này, nếu không tôi sẽ phải chết, cô ấy sẽ thiêu sống tôi mất.”
“Em gái của tôi… lợi hại như vậy sao.” Đôi mắt của Giản Tư sáng lên, thậm chí anh ấy còn có một chút hứng thú, giống như thể đang nghe người khác khen ngợi em gái mình.
Ở một mức độ nào đó mà nói thì, có lẽ nhà họ Giản thật sự có gì đó ở trong dòng máu rồi, cho nên sau khi hai anh em họ uống rượu thì dáng vẻ có chút ngây thơ, nhìn có mấy phần rất giống nhau mà không thể hiểu được.
Nick gật đầu theo lời của của Giản Tư: “Ừm, cô ấy rất lợi hại.”
“Cứ yên tâm đi.” Giản Tư khẽ gật đầu: “Tôi sẽ không nói cho con bé biết đâu.”
Nụ cười trong mắt Nick càng sâu hơn.
Giản Tư chỉ nghĩ anh ta không muốn để Bé Năm biết, vì Nick đã uống máu của anh ấy thì Bé Năm sẽ tức giận.
Nhưng thật ra, căn bản Nick cũng không lo lắng nhiều lắm.
Giản không phải là Giản Linh, nên anh ta hiểu biết về huyết tộc vẫn còn quá ít, chẳng hạn như ngoại trừ đồ ăn của Huyết tộc là máu ra thì điểm yếu là ánh sáng mặt trời, cọc gỗ, máu bên ngoài của người chết.
Anh ấy hoàn toàn không biết những tin tức khác.
Ví dụ như Giản Tư cũng không biết rằng dưới bất kỳ tình huống gì thì Huyết tộc đều không được săn mồi. Hơn nữa không được cầu xin người khác hiến máu cho anh ta dưới bất kỳ hình thức nào. Nếu có con người chủ động hiến máu, đồng nghĩa với tỏ tình với anh ta.
Nếu như huyết tộc chấp nhận máu của người này, có nghĩa là đã chấp nhận quyền sở hữu của con người này, đây là bản năng khắc sâu vào dòng máu của huyết tộc, cho nên chỉ cần huyết tộc không cho phép làm cái này, thì bất kỳ huyết tộc khác cũng không thể mưu tính muốn nhúng chàm loài người được.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!