Giản Linh có thể hiểu được ít nhiều tâm trạng của Âu Tuấn, nhưng cô không nói gì, cũng không lên tiếng an ủi. Cô chỉ nặng nề nhếch môi, kéo lấy cánh tay của Âu Tuấn, định kéo anh đứng dậy.
"Không khó vượt qua lắm, em cõng anh." Giản Linh nói một câu ngắn gọn miễn cưỡng có thể tính là một lời an ủi. Ánh mắt cô nghiêm nghị, không còn sự cợt nhả bình thường.
Dáng vẻ chân thành này in đậm vào trái tim người khác.
Âu Tuấn bình tĩnh nhìn cô, một lúc lâu cũng không liên tiếng, nhưng dường như đã có thể thấy được trong đôi mắt cô không có lời an ủi suông.
Được một cô gái nhỏ hơn mình hai tuổi bình thường còn trẻ con khiến mình không giận nổi an ủi.
Âu Tuấn cảm thấy lúc này bản thân mình hơi yếu đuối, nhưng dường như không thể nào từ chối sự ấm áp này.
Anh yên lặng bình tĩnh nhìn Giản Linh một lúc.
Giản Linh thấy anh không nói gì, cô mím môi suy nghĩ: "Âu Tuấn, em cõng anh, cõng anh xuống tầng ăn cơm có được hay không? Anh cũng nấu mì cho em rồi… Anh đừng nói gì cả."
Giản Linh suy nghĩ, hôm ấy cô rất chật vật, Âu Tuấn cũng rất chủ động cõng cô, sau đó tâm trạng cô tốt hơn nhiều, cho nên định bắt chước làm theo.
Âu Tuấn quan sát cơ thể cô, dường như đã đoán ra điều gì.
Sau đó anh cũng không nói gì, đưa tay về phía Giản Linh, tạo ra tư thế chờ cô cõng.
Dáng vẻ kia rốt cục lại không giống vẻ điềm tĩnh dứt khoát hằng ngày mà giống một đứa trẻ trưởng thành chịu uất ức.
Chân mày Giản Linh cũng không nhíu lại, cắn chặt răng cõng người đàn ông cao lớn kia, đi xuống tầng.
Âu Tuấn có thể thấy vì cô cắn chặt răng mà răng hàm sít chặt với nhau.
Nhưng Giản Linh lại bước từng bước ổn định, cho đến khi công được Âu Tuấn xuống tầng, cũng không buông anh xuống.
Còn cười hỏi anh: "Tâm trạng có tốt hơn chút nào không?"
"Rất tốt." Âu Tuấn suy nghĩ đến ngày cô chật vật hôm ấy, cô nói cô nói… cô cũng không phải không mệt, chỉ là do thói quen.
Đó là những điều thật lòng của Giản Linh.
Cho nên Âu Tuấn chỉ suy nghĩ trong một lúc lại lại nói: "Chỉ là anh… vẫn không biết đổi điện với người nhà anh ấy như thế nào, Lỗ Phong vì anh mà chết, mà người nhà anh ấy chưa bao giờ vì điều này oán hận anh, thậm chí cũng không hề trách móc một câu nào."
Có lúc trách móc oán hận lại có thể khiến người khác thoải mái hơn.
Mà rõ ràng có mắc nợ, đối phương còn chưa bao giờ thù hận oán trách, kết quả lại cũng khiến bản thân tôi tự dằn vặt, đau khổ hơn.
Trên thực tế sau này, Âu Tuấn từng thấy cái chết rất nhiều, thậm chí mình cũng đặt mình vào trong sự đe dọa đến tính mạng, dần dần cũng chỉ cảm thấy dửng dưng với chuyện sinh tử.
Cũng vì thế đối với mạng của nhóm bà nội anh lại vẫn thờ ơ. Bởi vì anh sớm đã không sợ chết.
Lúc này Giản Linh mới thả anh xuống, dùng sức siết chặt ngón tay anh: "Em giúp anh rồi, ngày mai em đi với anh. Từ nhỏ em đã liên tục đối mặt với những chuyện này, đối mặt với những chuyện người khác không dám đối mặt. Cho nên từ trước đến giờ em không thể không biết đối mặt với nó như thế nào."
Cô cũng không hề sợ quỳ. Điều Giản Linh sợ nhất là dáng vẻ buồn bã của người khác.
Giản Linh nhìn Âu Tuấn, nghiêm túc nói: "Em đã nói chuyện này đã ổn rồi. Âu Tuấn, em từng nói em sẽ bảo vệ anh mà."
Âu Tuấn cũng nhìn cô, mà môi cong lên chút, hơi nhếch lên.
Thấy anh không nói câu nào, thật ra Giản Linh cũng hơi sốt ruột, rất lo lắng.
Nhưng một giây tiếp theo Âu Tuấn lên tiếng, anh thấp giọng hỏi: "Hay là làm hai quả trứng ốp la? Trộn ớt cay vào, có được không?"
Giản Linh nghe vậy ngẩn người, không lên tiếng một lúc, nhìn chằm chằm Âu Tuấn, nhìn anh cong môi mỉm cười cô gật đầu lia lịa: "Được!"
Trên mặt cô lộ ra vẻ vui vẻ hớn hở.
Âu Tuấn gật đầu xoay người vào trong bếp, trong lúc nồi nước lên bếp, Âu Tuấn nhìn chằm chằm nồi nước, cũng không nhịn được nghĩ đến việc không biết bắt đầu từ bao giờ.
Lại đã bắt đầu thấy nụ cười trên khuôn mặt con khỉ khi còn tỏa sáng hơn ánh mặt trời. So với ánh mặt chân thành của cô ẩn giấu bên trong là sự lo lắng.
Điều Âu Tuấn thấy được nhiều hơn cô là không phải một kẻ nhiều lời, giống như niềm vui sự trong sáng của một con khỉ dường như có thể cảm hóa được mọi người.
Cho dù là nụ cười gian mãnh, nụ cười khoái trá, nụ cười thiếu đòn…
Nhưng chỉ cần cười là tốt rồi.
Giống như trong đôi mắt trong veo thơ ngây đó trừ nụ cười không cần có bất kì phiền muộn nào.
Âu Tuấn trộn gói sốt la ma, Giản Linh thích hơn so với những món thanh đạm đẹp đẽ ở Yên Cửu Lâu.
Kết quả hai người ngồi ăn ở đôi diện, một người ăn hộp đồ ăn thanh đạm, một người ăn hộp đồ có gói sốt ma la, đều rất hợp khẩu vị của bản thân.
Chỉ có điều Giản Linh vừa ăn, vừa lặng lẽ quan sát Âu Tuấn, dường như vẫn còn quan tâm đến tâm trạng của Âu Tuấn. Kết quả ăn được chút lại không yên tâm.
Khi cô lặng lẽ quan sát anh, bị Âu Tuấn nhìn thấy.
Anh bất đắc dĩ cười nhẹ buông đũa, nhìn về phía Giản Linh: "Được rồi, anh cũng không phải yếu ớt như vậy. Đội trưởng Giản yên tâm, anh sẽ không khóc, cũng sẽ không để tổ chức làm loạn, em có thể yên tâm ăn mì chưa? Không ăn nhanh đi, mì sẽ nguội đấy."
Giản Linh suy nghĩ, ngoan ngoãn gật đầu, lúc này mới thật sự hút lấy hút để mì.
Sau khi ăn no, Giản Linh suy nghĩ đến tâm trạng hôm nay Âu Tuấn không được tốt, xung phong nhận việc muốn rửa chén thu dọn tàn cuộc.
Âu Tuấn nghĩ đến mâm bát kia sẽ vỡ tan tành trong tay cô. Kết quả anh vô cùng cảm động về sự hăng hái xung phong nhận việc của Giản Linh, sau đó từ chối cho cô nhận việc.
Lúc Âu Tuấn nhanh gọn thu dọn tàn cục ở trong bếp, Giản Linh cứ lởn vởn xung quanh anh.
Âu Tuấn cũng xem như phục cô gái này, trên người cô tỏa ra linh khí thật sự có thể khiến người khác phân tâm!
Âu Tuấn cầm bát đũa rửa xong đi tủ khử trùng, nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Anh đột nhiên xoay người, Giản Linh vội vàng dừng lại.
Một giây kế tiếp bị bàn tay của Âu Tuấn ấn lên trán.
Thân hình anh cao lớn, cánh tay thon dài thẳng tắp, kết quả Giản Linh diễn một màn kinh điển, bất luận cô khua tay thế nào, tay cũng cách cơ thể Âu Tuấn một khoảng không thể với đến được.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!