Biến chất rồi, Âu Tuấn.
Trong lòng anh tự nhủ như vậy nhưng… nhưng cũng không biết được nguyên nhân biến chất của bản thân mà sinh ra nỗi buồn tiêu cực gì.
Lại thản nhiên cong môi, ánh mắt hoặc là tà khí hoặc là sắc bén như chim ưng xưa nay cũng trở nên ôn nhu.
Em gái Lỗ Phong là Lỗ Đình, là sinh viên năm nhất vừa mới lên đại học, một cô gái mười chín tuổi.
Năm ấy Lỗ Phong hy sinh, Lỗ Đình còn học lớp 8 cấp 2, là một thiếu nữ mười bốn tuổi.
Ngày hôm qua sau khi nghe được đoạn thời gian đau khổ của Âu Tuấn, Giản Linh thương xót Âu Tuấn, tất nhiên cũng vô cùng thương xót cô bé này, khi còn nhỏ đã mất mẹ, bố và anh trai là chỗ dựa.
Mà người anh trai tài giỏi đủ để trở thành trụ cột gia đình lại hy sinh vì anh, dừng lại ở tuổi đời đẹp nhất.
Cô bé ấy trải qua nhiều sự đau đớn hơn người thường, nhất định là một cô gái đáng thương.
Giản Linh vốn là một người tình cách nhiệt tình.
Kết quả bọn họ đến sân bay sớm sớm một tiếng so với thời gian chuyến bay đến nơi, trước mắt Giản Linh kéo Âu Tuấn đi dạo các cửa hàng trong sân bay.
Không thể không nói Âu Tuấn cảm thấy Giản Linh tuy rằng bình thường rất qua loa, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, có nhiều chỗ cẩn thận hơn so với anh.
Ví dụ như những năm này, mặc dù anh luôn chăm sóc ba và em gái Lỗ Phong, nhưng căn bản đều giúp đỡ về mặt tài chính.
Cũng không phải anh không muốn tỉ mỉ hơn, mà là lực bất tòng tâm, trước kia làm bộ đội ở xa, đến cuối năm cũng không nhất định có thể có mấy cơ hội về lại thành phố Yên Ninh.
Cũng không có cơ hội đưa quà gì cho Lỗ Đình, lần tặng quà duy nhất là lần Lỗ Đình thi đỗ đại học, trước khi nhập học tặng cho cô ấy một cái máy tính xách tay tốt nhất.
Mà lúc này Giản Linh đang kéo anh đến trước một quầy hàng đồ trang điểm của một nhãn hiệu nổi tiếng, cầm từng lọ từng lọ một nghiên cứu.
Thật ra bản thân Giản Linh không hiểu rõ về mấy thứ này, bình thường cô qua loa, mỹ phẩm dưỡng da cũng do mẹ cô mua cho, cương quyết yêu cầu mỗi ngày cô phải bôi. Cô cũng không biết công hiệu gì, dù sao bôi cả lên mặt là được.
Lúc này còn cẩn thận hơn so với lúc nghiên cứu.
Chăm chú nghe người bán hàng giải thích.
Trong nháy mắt Giản Linh mở to mắt chăm chú nhìn người bán hàng: "Cho nên cái này hợp với cô gái hai mươi tuổi chứ? Nguyên liệu thuần tự nhiên hả?"
"Đúng vậy, xin cô cứ yên tâm." Người bán hàng mỉm cười gật đầu, giới thiệu sản phẩm không nhịn được luôn nhìn chằm chằm Âu Tuấn.
Không có còn cách nào hết, vì Âu Tuấn quá đẹp trai, điển trai không nói, vóc dáng lại đẹp.
Trước tiên Giản Linh bước từng bước đến trước mặt Âu Tuấn, xem như chắn trước mặt anh nói với người bán hàng: "Những thứ cô vừa nói tôi lấy toàn bộ, lấy túi đựng đẹp một chút."
"Được ạ." Người bán hàng vừa nghe thấy một đơn lớn, vội vàng thu hồi ánh mắt luôn đặt trên người trai đẹp, đi gói đơn.
Âu Tuấn thật ra vốn cũng không hứng thú với điều này, anh là một trực nam, thật sự không hiểu gì về đồ dùng da, cũng không có bất kỳ hứng thú nào.
Nhưng Giản Linh đi dạo và tận hưởng, lại không phải mua cho bản thân, mắt cô sáng lên giống như bị cái gì đó thu hút.
Vội vàng kéo Âu Tuấn: "Âu Tuấn, đến bên này đi!"
Âu Tuấn và cô đi đến quầy bên cạnh, còn kịp phản ứng gì bị Giản Linh đâpr đến trước quầy, ánh mắt cô lấp lánh nhìn người bán hàng sau quầy hàng: "Nam cũng dùng được mấy thứ này chứ?"
“Đúng vậy, thưa cô những thứ này đều là mỹ phẩm dưỡng da dành cho nam." Người bán hàng vừa mới nhìn Giản Linh mua một đơn lớn ở quấy bên cạnh, lúc này vô cùng niềm nở, vội vàng tha thiết hỏi: "Là bạn trai cô dùng đúng không ạ?"
Người bán hàng nói rồi nhìn về phía Âu Tuấn.
Giản Linh nhìn máy bay sắp đến rồi, cũng lười giải thích, gật đầu: "Cô xem xem có cái gì thích hợp với anh ấy không?"
Âu Tuấn bên cạnh mặt đầu chán chường, những chai lọ này nhìn cũng phiền phức, đến mức anh phải nhíu hàng lông mày, cũng không ngăn được vẻ ghét bỏ.
Nhưng khi người bán hàng hỏi Giản Linh câu là bạn trai cô dùng sao, mà Giản Linh gật đầu.
Chân mày Âu Tuấn lại nhướn cao, rõ ràng đều là động tác nhướn chân mày, nhưng vẻ mặt lúc này với vẻ ghét bỏ thể ngăn được lại khác nhau hoàn toàn.
Anh nhẹ nhàng nghiêng đầu, môi lặng lẽ cong lên.
Người bán hàng dùng ánh mắt kinh ngạc quan sát Âu Tuấn: "Da dẻ của anh này vốn rất đẹp, chỉ là xem ra bình thường có vẻ lơ là việc chăm sóc da, cho nên cần một số sản phẩm dưỡng da cơ bản. Một bộ này quá thích hợp."
Người bán hàng rất biết bàn hàng, lập tức chỉ vào bộ đắt nhất.
Mà Giản Linh mua đồ không nhìn giá, quay đầu hỏi Âu Tuấn: "Âu Tuấn, anh có thấy phiền khi bôi không?"
Âu Tuấn cũng không biết từ đâu bản thân lại nảy ra ý nghĩ đùa dại này, đại khái vì bình thường ở cùng con khỉ này lâu quá nên bị ảnh hưởng.
Đùa một chút xem, anh đưa tay nhẹ nhàng quàng lên bả vai Giản Linh, giọng nói vốn trầm ấm từ tính, lúc này còn cố ý mị hoặc lộ ra mị lực mê người nói với cô: "Em mua cho anh sao? Không phải nói muốn bao nuôi anh à? Em mua cho anh, anh phải suy nghĩ xem có phải thật hay không."
Người bán hàng đứng trước quầy, đương nhiên nghe rất rõ ràng những lời này không kiềm chế mở to mắt. Hả…Bao nuôi ư? Khó trách sao đẹp trai như vậy, hơn nữa còn được cô gái trẻ tuổi nuôi, cái này đương nhiên có lợi hơn nhiều đưa cho mấy bà trung niên nuôi trai bao rồi.
Giản Linh không biết người đàn ông này đột nhiên đùa cợt. Nhưng Giản Linh có thể thích ứng rất nhanh, nhanh chóng phối hợp diễn xuất với anh.
Đưa ngón tay ra nhẹ nhàng siết cằm Âu Tuấn, Giản Linh híp lại nhìn, cười như không cười: "Dĩ nhiên mua cho anh rồi, đâu chỉ mua cho anh, còn có thể giúp anh bôi nữa đó."
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!