Đội phó Âu nói phải nhảy cóc về phía trước cho đến khi vào nhà, thế thì nhảy cho đến khi vào nhà vậy.
Giản Linh gần như không thể ngẩng đầu lên nổi, trong thang máy, cô lấy tay che mặt, mặt cô đỏ phừng phừng giống như tự cô chạm vào cũng thấy bỏng tay.
"Âu Tuấn anh... anh đúng là không ngại mất mặt nhỉ." Giản Linh nói.
Âu Tuấn cười: "Đây chẳng phải là yêu cầu của Đội trưởng Giản sao? Sao Đội trưởng Giản lại thấy xấu hổ nhỉ?"
Giản Linh một tay che mặt, một tay quàng qua cổ Âu Tuấn, nói nhỏ bên tai anh: "Người khác coi chúng ta là bệnh tâm thần kìa!"
"Sợ gì chứ." Âu Tuấn cũng cực kỳ phối hợp với cô, dùng giọng nói thì thầm thần bí nói: "Lúc Đội trưởng Giản đánh Thục Minh, không phải cô còn la lên mình bị bệnh tâm thần nên giết người không tính là phạm pháp sao..."
Giản Linh ngây ra, trí nhớ của người đàn ông này là cái thứ gì vậy, cái lần cô gào lên đó, anh thực sự nhớ cả sao?!
Nhưng Âu Tuấn nói cũng không sai. Bởi vì đúng là Giản Linh đã được chẩn đoán là mắc bệnh tâm thần, dù sao thì với một người từ nhỏ đã có thể nhìn thấy linh thể và đủ loại giống loài quái lực loạn thần, nếu nói mấy chuyện này với bác sĩ tâm lý hoặc bác sĩ tâm thần, lại còn miêu tả cực kỳ sống động, về cơ bản thì Giản Linh rất dễ bị chẩn đoán mắc chứng hoang tưởng.
Nhưng mà giờ là lúc nói chuyện này sao! Đương nhiên là không!
Hai cư dân khác ở trong cùng thang máy đã nhịn cười tới mức khó thở.
Hai người họ tình cờ là một cặp vợ chồng trẻ, và họ không nghĩ rằng có gì đó khó coi khi Âu Tuấn đứng tấn với Giản Linh che mặt ngồi trên lưng anh.
Chỉ có điều, đúng là trông buồn cười thật, hai vợ chồng họ không kìm chế được mà liếc nhìn liên tục.
Khi sắp đến tầng của họ, cuối cùng người phụ nữ trẻ không thể nhịn được nữa mà mỉm cười thân thiện và nói: "Ừm... hai vị chơi trò tình thú gì vậy?"
Từ "tình thú" này được sử dụng rất tế nhị.
Âu Tuấn ngước mắt lên nhìn bọn họ. Anh vốn định bảo bọn họ tự thử xem sao.
Nhưng vì ở bên cạnh Giản Linh đã lâu, anh đã học được cái tính xấu muốn đùa giỡn người khác rất nhanh. Vì vậy Âu Tuấn ngước mắt lên nhìn họ, ánh mắt anh tự dưng trở nên kỳ lạ.
Trong giọng điệu còn có thêm một cảm giác vô cùng cổ quái, giống như cặp vợ chồng này đã nói hoặc là làm điều gì đó không thể tin được.
Âu Tuấn nói: "Hai người... có thể nhìn thấy cô ấy sao? Sao lại thế được nhỉ...?"
Nghe thấy câu này, vẻ mặt hai vợ chồng đều sững sờ, như thể họ đang ngẫm nghĩ ý nghĩa trong câu nói của Âu Tuấn.
Đúng lúc này, thang máy đột nhiên rung chuyển, đèn trong thang máy chập chờn, còn có tiếng dòng điện xoẹt xoẹt mơ hồ.
Bầu không khí thay đổi đột ngột như vậy, cộng thêm câu nói ban nãy của Âu Tuấn, ý tứ trong câu nói của anh không khó để nắm bắt nữa. Thang máy dường như là luôn là nơi xuất hiện những câu chuyện ma.
Câu nói này của Âu Tuấn khiến cho họ có cảm giác bạn đang đứng một mình trong thang máy trống vào ban đêm, nhưng người ta lại đứng ngoài thang máy nhìn bạn chứ không bước vào, trước khi cửa thang máy đóng, người ta sẽ để lại một câu tại sao tối rồi mà thang máy còn đông vậy.
Chính là cùng một đạo lý.
Vì vậy, hai vợ chồng liếc nhau một cái, sắc mặt họ trở nên cực kỳ khó nhìn!
Cũng may thang máy chỉ bị rung một lúc, chẳng mấy chốc đã lên đến tầng của họ. Anh chồng trẻ vội vàng kéo vợ ra khỏi thang máy, vẻ mặt hoảng sợ, trước khi bước ra ngoài còn chửi một câu: "Đm đồ thần kinh!"
Hai vợ chồng chạy ra khỏi thang máy, cửa thang máy đóng lại.
Giản Linh không khỏi bật cười thành tiếng: "Thiếu tá Âu, sao anh lại xấu xa vậy!"
"Không phải vừa đúng dịp cùng cô phát điên sao." Âu Tuấn vừa cười vừa nói, thật ra anh muốn Giản Linh được vui vẻ: "Chỉ có điều..."
Âu Tuấn khẽ mím môi, thang máy rung lắc và ánh đèn nhấp nháy ban nãy, thật ra đến anh cũng thấy hơi bất ngờ. Âu Tuấn trầm giọng hỏi Giản Linh: "Chắc trong thang máy không có... đâu nhỉ, ban nãy chỉ là thang máy rung thôi."
Giản Linh nằm bò trên lưng anh, cười toe toét: "À cái này á!"
Cô duỗi các ngón tay ra rồi chặp lại, có thể là vì lúc trước từng hôn nên Âu Tuấn có thể nhìn thấy quầng sáng bùng lên từ đầu ngón tay cô, giống như lúc cô đang điều khiển cá nhảy lúc hạ trại ở bên cạnh hồ chứa nước.
Sau đó thang máy lại rung lên, ánh đèn nhấp nháy, tiếng điện xèo xèo cũng vang lên.
"Đây là sức mạnh linh năng, nguồn sức mạnh mà người thường không thể hiểu được, và cũng là sức mạnh mà người thường không thể sở hữu. Nó có thể làm được rất nhiều việc. Trên thế giới này, không phải chỉ có một mình Giản Linh tôi có năng lực này.
"Người bình thường phạm tội sẽ bị những người như anh và Nhạc Phong tấn công. Còn nếu ai đó dùng năng lực phi thường để làm việc xấu, dị năng giả phạm tội thì cần dị năng giả chống lại. Đây chính là ý nghĩa về sự tồn tại đặc biệt của nó."
Giản Linh mỉm cười nhìn Âu Tuấn: "Năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn. Ở vị trí nào cũng vậy, cho nên trước đây anh ở trong bộ đội đặc chủng, còn tôi ở trong bộ đội đặc thù, nhưng về bản chất thì tôi và anh không có gì khác biệt."
Âu Tuấn hiểu được ý trong lời nói của Giản Linh, thật ra tới tận bây giờ, cô vẫn lo lắng rằng anh bị ép tạm thời rút lui khỏi bộ đội đặc thù, trong lòng sẽ không thoải mái.
Nhưng thực ra Âu Tuấn đã dần dần chấp nhận và nhận ra sự thật này.
Anh nghe vậy thì mỉm cười nói: "Về bản chất vẫn khác mà, tôi là đàn ông, cô cũng vậy à?"
"Tôi..." Giản Linh thấy mình đang nghiêm túc nói chuyện lại bị anh trêu chọc, nên véo tai anh: "Tôi là đại ma đầu của anh đó!"
Tai của Âu Tuấn rất nhạy cảm, véo một cái là đỏ liền, cực kỳ đáng yêu. Giản Linh phát hiện ra việc này nên cứ cứ véo không ngừng tay.
"Giản Linh, cô quá lắm rồi đó nha." Khi thang máy lên đến tầng cao nhất, Âu Tuấn khó chịu nói.
Giản Linh cười hì hì: "Mặc kệ, cứ véo."
Cửa thang máy vừa mở ra, Âu Tuấn nhảy ra bằng điệu con cóc với một biên độ rất lớn, Giản Linh vội vàng ôm lấy cổ anh, kêu lên: "Say xe rồi! Tôi sắp nôn rồi đó nói cho anh biết..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!