Chương 9: Giơ ngón giữa
Âu Tuấn có chút sửng sốt, cau mày rồi bước nhanh vào phòng bếp.
Đã muộn rồi.
“Giản Linh, có chuyện gì sao? Chỉ có đúng bốn cái bát, ba cái kia đều mất rồi.”
Âu Tuấn cau mày nhìn đống bát đĩa đang ngâm trong bồn rửa với giọng điệu có chút đau lòng.
Cả người Giản Linh hoàn toàn cứng đờ, thật ra vốn dĩ cô muốn giúp một chút, nhưng giờ đã bị bắt ngay tại trận, cũng không thể nào quay lại được nữa.
Cô cúi đầu, ngón tay đặt ở thành bồn rửa, giọng điệu có chút phiền muộn: “Tôi bắt không kịp… Còn xà phòng rửa bát này không có bọt.”
Rồi chỉ vào một cái chai trong suốt không nhãn bên cạnh bồn rửa với chất lỏng màu vàng ở trong.
Âu Tuấn nhìn theo ngón tay cô rồi cầm chai lên.
“Nước rửa chén?” Âu Tuấn lắc chai: “Đây là dầu ăn mà!”
“Bị điên à! Ai lại để dầu ăn bệnh cạnh bồn rửa! Lại còn không có nhãn mác gì, rất dễ gây hiểu lầm đấy!” Giản Linh buồn bã nói.
Âu Tuấn hít một hơi thật sâu, có thể là do anh đã vô tình đặt chai dầu xuống cạnh bồn rửa khi đang nấu ăn.
Nhưng Âu Tuấn lại không muốn cô đổ lỗi này cho mình.
Giản Linh đưa tay nhặt những viên sứ vỡ trong bồn rửa, vừa đưa ra đã bị anh cầm lấy cổ tay.
Kỳ thực, nếu não bộ của cô phản ứng đủ nhanh thì cô đã sớm ném tay người đang giữ tay cô lại ra rồi, nhưng may mắn là cô đã kịp dừng lại.
“Để tôi làm cho, cô đi rửa tay được rồi.” Âu Tuấn thầm thở dài, đúng là không nên dễ dàng đồng ý để cho cô ấy rửa.
Giản Linh có lẽ cũng hơi xấu hổ nên vội vàng rời khỏi bếp, không rửa tay trong bồn rửa mặt mà chuồn vào nhà tắm.
Âu Tuấn làm mọi việc cẩn thận và tử tế, nhanh chóng dọn dẹp mớ hỗn độn mà cô đã gây ra.
Giản Linh cũng đã thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, cô tiến ra hành lang.
Âu Tuấn cũng đi theo sau cô.
Giản Linh đột nhiên cảm thấy căng thẳng: "Anh… Anh cũng muốn đi chơi sao?”
“Ừ.” Âu Trần trả lời: "Đây là lần thứ hai không có giường rồi, chuyện này phải được giải quyết. Tôi không thể lúc nào cũng ngủ ở trên sofa được, nó êm ái đến nỗi khiến toàn thân tôi đau nhức luôn.”
Âu Tuấn thấy cô có vẻ hơi lo lắng, là một lính bắn tỉa, khả năng quan sát của anh khá tốt vậy nên có thể nhanh chóng nhận ra tại sao Giản Linh lại căng thẳng đến vậy.
Giản Linh kêu lên một tiếng, khẩn trương đi giày vào nói: "Vậy anh từ từ giải quyết, tôi đến trụ sở trước.”
Cô muốn rời đi ngay sau khi giọng nói ấy kết thúc.
“Đợi đã.” Âu Tuấn đột nhiên nói, trong chớp mắt đã đứng trước cửa, chìa tay về phía cô: "Cô không cầm theo à.”
“Cái gì đấy?” Giản Linh giả bộ không hiểu, tay cô vẫn đút trong túi.
“Chìa khoá.” Âu Tuấn nói, hất cằm về phía mặt bàn tủ giày.
Giản Linh khẽ cắn môi, nhận ra rằng chuyện đã bại lộ, cô liền đập vỡ cái bình rồi nói: "Cậu hai, gia tộc họ Âu của anh có thể nói là một doanh nghiệp lớn, có lẽ cũng có rất nhiều bất động sản, phải không?”
“Hai thứ đó không liên quan.” Âu Tuấn vẫn vươn tay về phía cô: "Mang theo chìa khoá đi.”
Vẻ mặt Giản Linh chua xót, tức giận nói: “Anh còn mặt mũi nào mà sống trong nhà của chúng tôi…” Cô đứng nghiêng để bảo vệ túi của mình như sợ anh giật lấy.
Âu Tuấn ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Giản Linh, tôi cũng không muốn sống trong căn nhà cũ của anh Giản đâu, nhưng đây là mệnh lệnh của ông chủ và tôi không dám vi phạm, nếu không làm theo mệnh lệnh đó, có thể sẽ phải mang họ kê hoặc cẩu. Cô và tôi đều có bệnh, tôi sẽ không làm cô khó xử đâu. Tôi cũng không muốn làm phiền cho cô Giản để đưa tôi chìa khoá, nếu cô còn muốn chọc tức tôi, tôi sẽ nói với anh ta rằng chúng ta đã ngủ rồi.”
Nói xong, Âu Tuấn mắt mở to nhìn vào đôi mắt trong veo và xinh đẹp của cô, đôi mắt chứa đầy những biểu cảm khó tin.
Cô hít một hơi thật sâu rồi rút tay từ trong túi ra, vừa đặt chiếc chìa khoá vào lòng bàn tay anh, vừa hậm hực nói: “Sao đất nước có thể nuôi nổi một tên xã hội đen như anh chứ!”
Âu Tuấn cất chìa khoá vào túi, cười thật tươi sau khi nghe điều đó: "Tôi xin lỗi, có lẽ sau này cô sẽ phải nhìn mặt và gặp lại một tên khốn nạn như tôi rồi, hãy từ từ làm quen nhé.”
Giản Linh không muốn nói chuyện với anh, hay đúng hơn là không thể nói lại anh ta.
Âu Tuấn không chủ động lên tiếng nữa, cả hai cùng đi ra ngoài và xuống tầng dưới trong im lặng.
Âu Tuấn có ý định tham gia vào đội cảnh sát đặc nhiệm để theo dõi Nhạc Phong và những người khác trong ngày huấn luyện, anh ở trong trại đó cũng đã quen rồi. Nếu thời lượng cho việc huấn luyện đột ngột giảm xuống và không có việc gì để làm mỗi ngày thì anh sẽ cảm thấy khó chịu. À đúng rồi, anh định đặt một chiếc giường ở phòng ngủ thứ hai.
Giản Linh định đến đơn vị để xử lý tên ác ma suýt chút nữa thì gây ra vụ án lớn ngày hôm trước.
Hai người đi ra thang máy để lấy xe.
Âu Tuấn lái chiếc xe Hummer về phía cổng, đột nhiên bị một chiếc Maserati lao tới bên phải của anh, chỗ phân nửa đầu xe.
Mặc dù hạng bất động sản của vườn Quảng Nhã không thấp, cũng có rất nhiều hạng xe hơi sang trọng.
Ngay cả khi Âu Tuấn không thể nhìn rõ ai đang ngồi ở ghế lái sau màn chắn của tấm kính cửa sổ ô tô, anh cũng có thể đoán được qua mẫu xe sang và thái độ liều lĩnh khi lái xe như thể không hề tiếc tiền.
Trăm phần trăm là bé Năm nhà họ Giản rồi, người mà có tiền đã không chạy như thế rồi.
Âu Tuấn hạ cửa kính xe xuống, tăng âm lượng nói to: “Giản Linh, cô đang định vồ lấy cái gì vậy?”
Chủ xe Maserati kia đáp lại anh… Sau khi cửa sổ ghế lái của xe được hạ xuống là một bàn tay vươn ra ngoài trông rất khó coi. Đó là ngón tay giữa được dựng thẳng đứng…
Âu Tuấn một tay ôm trán, tay kia quay cảnh này để gửi cho Giản Anh.
Giản Linh rút ngón tay giữa của mình lại, nâng kính cửa sổ lên, hất thẳng chiếc xe về phía của chiếc Hummer, một cú đạp ga nặng nề, động cơ rít lên và lao thẳng ra ngoài.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!