Sau khi bác sĩ kiểm tra cho Bảo Vy xong thì nói với Giản Linh và Âu Tuấn, cánh tay, cẳng chân và ngay cả vài nơi xương chưa phát triển của Bảo Vy đã bị gãy, cần một khoảng thời gian để điều trị.
"Hơn nữa bởi vì bị ngược đãi lâu ngày nên cũng cần phải đồng thời điều trị tâm lý cho cô bé."
Giản Linh nghe thấy bác sĩ nói thế thì gật đầu: "Biết rồi, mấy người sắp xếp chữa trị cho đứa bé trước đi."
Bác sĩ cẩn thận nói: "Chỉ là, theo như hai người nói, trước mắt cô bé đã không còn người giám hộ, vấn đề chi phí…"
"Để tôi trả." Giản Linh nói.
Bác sĩ có lẽ là cảm động trước tấm lòng từ thiện của Giản Linh, nên chủ động bận tới bận lui làm thủ tục nhập viện cho cô bé.
Còn Giản Linh và Âu Tuấn thì chờ ở bên ngoài phòng khám, hai người ngồi ở băng ghế dài ngoài phòng khám.
"Tay cô không sao chứ?" Âu Tuấn cầm tay cô lên, cúi xuống xem cẩn thận.
"Không sao." Giản Linh lắc đầu: "Anh buồn ngủ chưa, đã muộn như vậy rồi?"
Giản Linh liếc nhìn đồng hồ trên tay, đã một giờ sáng rồi: "Bình thường, lúc này anh đã ngủ rồi."
Âu Tuấn lắc đầu: "Có vụ án cũng là việc không có cách nào, lúc trước khi tôi làm nhiệm vụ, cũng có mấy đêm không ngủ."
Anh vươn tay một cách tự nhiên, ấn đầu của Giản Linh tựa lên vai mình.
Giản Linh thuận theo điều chỉnh một tư thế thoải mái dựa vào vai anh, giọng nói nhẹ nhàng tựa như lẩm bẩm nói: "Bảo Vy đáng thương quá, tuổi còn nhỏ mà đã trải qua nhiều sự hành hạ và giày vò như vậy, không biết điều trị tâm lý sẽ có tác dụng gì hay không, nếu mà không được còn phải để Giang Dương Minh đến dùng điều khiển tâm trí để chữa trị tâm lý cho cô bé, nếu không rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tính cách sau này."
Giản Linh chính là như vậy, cô cứ lẩm bẩm mãi không cần người khác trả lời cái gì, chỉ tiếp tục nói: "Hơn nữa cô bé vốn dĩ chỉ có bố mẹ và bà nội, bây giờ cả ba người đều không còn, chỉ trong vòng mấy ngày nhà tan cửa nát."
Nói đến đây, Giản Linh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Âu Tuấn: "Âu Tuấn, hay là… chúng ta nhận nuôi Bảo Vy nhé?"
Vốn dĩ Âu Tuấn còn đang thờ ơ nghe Giản Linh càm ràm, lúc nghe đến đây, Âu Tuấn mới đột nhiên nghiêm túc: "Giản Linh, đây là chuyện không thể nói đùa."
Giản Linh nghĩ một chút, cô cảm thấy Âu Tuấn nói cũng đúng, chuyện này không phải một câu nói là có thể tính, đây là trách nhiệm cả đời.
Giản Linh suy nghĩ một lúc, khẽ thở dài: "Là tôi suy nghĩ không thỏa đáng. Chủ yếu là…" Cô khẽ mím môi: "Nói ra cũng rất hổ thẹn, anh có nhớ lúc trước tôi từng nói, tôi đã xử lý mấy vụ án ngẫu linh?"
"Ừ." Âu Tuấn gật đầu, không đợi Giản Linh nói chuyện, anh đã có thể đoán được cơ bản từ khuôn mặt không giấu được chuyện gì của con khỉ này, Âu Tuấn hỏi: "Đều không cứu được sao?"
Giản Linh ủ rũ gật đầu: "Đều không cứu được, nhờ có anh, Bảo Vy là cô bé đầu tiên tôi cứu được trong vụ án ngẫu linh. Cho nên mới có chút ý nghĩ bốc đồng…"
"Nếu cô thật sự không yên tâm cô bé, chi bằng chúng ta giúp đỡ nuôi dưỡng, giúp đỡ về mặt tài chính, lúc rảnh rỗi thì có thể đến trông nom, chăm sóc, thế này thích hợp với tình hình trước mắt hơn. Dù gì, đột nhiên lại gánh vác trách nhiệm giám hộ nuôi dưỡng, hơn nữa còn là một đứa trẻ như Bảo Vy, cô bé đã trải qua một đau khổ vô cùng lớn, nên rất dễ chữa tốt thành xấu."
Âu Tuấn nói rất đúng trọng tâm, dù gì thì tính cách của anh vẫn rất thận trọng, nên cũng suy nghĩ toàn diện hơn.
Giản Linh nghe thấy lời này, thì có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, cô cười híp mắt gật đầu, sau đó nhướng mày, dí dỏm, giảo hoạt hỏi: "Chúng ta cùng nhau giúp đỡ nuôi dưỡng phải không?"
Âu Tuấn nghe cô nói vậy thì nhếch môi mỉm cười: "Thăm nom, chăm sóc thì tôi có thể làm được, còn về việc tài trợ thì tôi chịu bó tay."
Giản Linh ngơ ngác: "Tại sao vậy?"
Âu Tuấn nhún vai: "Tôi không có tiền, đội trưởng Hầm Mỏ. Cô đừng quên, tất cả tài sản của tôi đều ở chỗ cô."
Giản Linh vỗ tay thật mạnh, tựa như chợt hiểu ra, cô cười nói: "Ahaha, ừ nhỉ! Tôi nghĩ một chút, tài sản của thiếu tá Âu cũng không ít, đừng nói là tài trợ, mua một cô nhi viện cũng đủ."
Âu Tuấn vươn tay xoa đầu cô, sau lại ấn đầu cô dựa vào vai anh lần nữa, tùy ý nói: "Cô vui là được."
Họ cứ chờ cho đến khi Giang Dương Minh sắp xếp xong chuyện tiếp theo của bà nội cô bé ở bên kia rồi mới đến bệnh viện.
Lúc Giang Dương Minh đến bệnh viện, Âu Tuấn mới gọi Giản Linh dậy.
"Dương Minh đến rồi."
Giản Linh dụi mắt: "Hả? Tới rồi à. Bên kia thế nào rồi?"
Vẻ mặt của Giang Dương Minh cũng để lộ sự mệt mỏi vì mất ngủ, anh ta gật đầu: "Cũng gần xong rồi, trở về còn cần làm rất nhiều văn bản công việc, may mà cả nhà này không còn người thân nào khác nên bớt rất nhiều việc."
Giản Linh vừa dụi mắt vừa nói: "Cô bé còn nhỏ tuổi, bảo Viễn Thanh liên lạc với bộ phận pháp lý của Giản Thị, để tài sản mà ba mẹ để lại cho cô bé làm kế hoạch lâu dài."
"Được." Giang Dương Minh gật đầu.
Mặc dù Giản Linh vừa mới thức dậy, nhưng nói đến việc chính vẫn rành mạch rõ ràng, cô tiếp tục nói: "Còn có, chính là việc bác sĩ nói về vấn đề tổn thương tâm lý của bé Bảo Vy, tôi vẫn nghiêng về phía điều trị khai thông tâm lý hơn, nếu như thực sự không được, thì anh hãy giải quyết, cho dù trực tiếp tẩy não cho cô bé, thì cũng tốt hơn việc cô bé mãi vẫn không thoát ra được…"
"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ luôn theo sát." Giang Dương Minh gật đầu.
Giản Linh đứng dậy, vươn vai, hoạt động gân cốt một chút: "Vậy hôm nay vất vả anh ở lại đây trông coi cô bé, tôi sợ sau khi tỉnh dậy trạng thái cảm xúc của cô bé không ổn, có anh ở bên cạnh, tôi có thể yên tâm hơn."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!