Chương 880: Anh vẫn muốn nhớ cô
“Con bé.“ Giọng Lâu Giai Lệ có chút nghẹn ngào, nước mắt trong nháy mắt đã rưng rưng ở khỏe mắt: “Con bé không đến một mình, còn một cậu con trai nữa, hai người tay trong tay cùng đến”
“Mẹ sao vậy?” Minh Tư Thành thấy vẻ mặt Lâu Giai Lệ không được tốt, quan tâm hỏi.
Lâu Giai Lệ hít một hơi thật sâu, giả vờ bình tĩnh đáp: “Mẹ chỉ là đau lòng cho con thôi. Mẹ biết con thích con bé Mộc Miên kia. Mộc Miên là một cô gái tốt, khôn khéo hiểu chuyện, lại có vẻ ngoài xinh đẹp. Nhưng Mộc Miên đã thích người con trai khác rồi. Mẹ hy vọng Tư Thành của mẹ có thể buông bỏ được Mộc Miên mà bắt đầu lại.”
“Mẹ không cần lo lắng cho con, chuyện của con con tự có chừng mực.” Minh Tư Thành khẽ mỉm cười, nhưng nghe mẹ nói Mộc Miên và Lang Khiếu Nhật đều bình yên vô sự, trong lòng cậu ta lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lâu Giai Lệ miễn cưỡng tươi cười nói: “Tư Thành, bác sĩ nói ngày mai con có thể xuất viện rồi.”
Tâm trạng Minh Tư Thành vô cùng vui vẻ ăn điểm tâm nhỏ do mẹ làm để bồi bổ cơ thể.
Hôm xuất viện, Minh Tư Thành và mẹ Lâu Giai Lệ xách túi to túi nhỏ cũng nhau rời khỏi bệnh viện, chỉ là Minh Tư Thành không ngờ Janna lại tự mình lái xe tới đón bọn họ.
Minh Tư Thành vừa thấy Janna, vốn đang định tự mình ra ngoài gọi một chiếc taxi kết quả lại bị mẹ Lâu Giai Lệ ngăn lại.
“Tư Thành, còn đừng như vậy. Janna có ý tốt, huống chi Mộc Miên cũng hy vọng con và Janna có thể đến được với nhau.” Lâu Giai Lệ kéo khuỷu tay Minh Tư Thành lại khuyên can.
Minh Tư Thành hơi khó tin nhìn mình mẹ.
Lâu Giai Lệ xấu hổ cười một tiếng, giải thích tiếp nói: “À, là hôm đó lúc Mộc Miên đến thăm con, mẹ và Mộc Miên có nói một vài chuyện liên quan đến con.”
Nghe lời mẹ, Minh Tư Thành như có điều suy nghĩ nhíu mày.
Rõ ràng mẹ đang nói dối anh. Mấy ngày anh hôn mê, Mộc Miên vốn chưa từng tới.
Bùi Hạ Sênh từng nói với anh, Mộc Miên nói để anh đến với Janna không bằng để Bùi Hạ Sênh theo đuổi anh.
Lời Bùi Hạ Sênh nghe giống như đang đùa giỡn, nhưng cô ta cũng không phải đột nhiên tự dựng dựng chuyện nói vớiành chuyện này, chắc chắn là Mộc Miên đã nói với Bùi Hạ Sênh cái gì đó.
Mộc Miên không thích Janna, càng không thể nào nói với mẹ anh, hy vọng anh và Janna có thể đến được với nhau.
Nhưng tại sao mẹ phải lừa anh?
Minh Tư Thành chỗ nào cũng không hiểu nhưng cũng không thể lý giải, chỉ có thể cùng mẹ về nhà trước.
Lần này anh về nhà của bố mẹ, mẹ Lâu Giai Lệ còn rất nhiệt tình mời Janna ở lại cũng ăn trưa.
Janna đột nhiên trở nên quy củ khiến Minh Tư Thành rất khó chịu.
Nhân lúc mẹ và cô giúp việc đang ở phòng bếp bận bịu làm bữa trưa, Minh Tư Thành liền kéo Janna ra ban công.
“Janna, lần này rốt cuộc trong hồ lộ của cô lại bán thuốc gì? Nếu cô dám đem suy nghĩ không đứng đắn của mình động đến bố mẹ tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!” Minh Tư Thành hung dữ cảnh cáo nói.
Janna quét mắt nhìn xung quanh một lượt, lại hít một hơi thật sâu, hỏi một đẳng, trả lời một nẻo: “Ừm, không khí chỗ này cũng không tệ nhỉ.”
“Janna!” Minh Tư Thành nổi giận quát một tiếng. Janna khẽ mỉm cười: “Đừng hung dữ với em như vậy! Em không có ác ý gì đâu! Sao anh cứ nghĩ xấu về em như vậy?”
“Tôi không thể tin cô lại đột nhiên “Cải tà quy chính”.” Minh Tư Thành đột nhiên nói.
Janna nhún vai một cái, mặt đầy dáng vẻ rất bất đắc dĩ: “Anh không tin vậy cũng không còn cách nào, nhưng em có thể dùng thời gian để chứng minh. Em cũng nói cho anh biết, em thật lòng muốn theo đuổi anh. Em sẽ đối xử với chú dì thật tốt, đối xử với bọn họ như bố mẹ ruột của em vậy!”
“Ha, đừng uổng phí tâm tư nữa.” Minh Tư Thành lạnh nhạt nói: “Cuộc đời này của tôi không phải là Mộc Miên thì tôi sẽ không lập gia đình. Tôi không có được cô ấy thì cả đời này tôi sẽ không lập gia đình. Cô có lấy lòng người nhà tôi cũng vô ích thôi.”
“Em hỏi anh, Nhiên Mộc Miên có gì tốt chứ? Cô ta có gì tốt chứ?” Janna tức giận đến mức giậm chân.
Minh Tư Thành cũng không thèm nhìn Janna một cái, lúc một mình rời đi còn quăng lại một câu: “Nếu cô dám ra tay với bố mẹ tôi, tôi sẽ ăn miếng trả miếng lấy mắt còn mắt đấy.”
“Em nói rồi, là em thật lòng! Sao anh không tin em chứ?” Janna thất vọng nói.
Sau khi rời khỏi ban công, Minh Tư Thành ngay cả cơm trưa cũng không ăn, cũng không lên tiếng chào hỏi mẹ Lâu Giai Lệ liền đi ra ngoài.
Anh quay lại biệt thự của mình một chuyến, lấy xe, lái xe không mục đích, chạy nhanh như bay.
Lái xe loanh quanh trên quốc lộ của thành phố Thuận Canh một chút, cuối cùng anh cầm tay lái, không nghe theo sự sai bảo lý trí, điều khiển hai tay lái xe về phía nhà riêng.
Xem như anh đang bị coi thường.
Anh không bỏ được Mộc Miên, muốn gặp cô, muốn biết cô có khỏe không.
Thật ra trong lòng anh hiểu rõ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!