Editor & Beta: Mai_kariNgày tiếp theo là thứ 7, ba Tương Thiếu Diễm cũng vừa vặn vừa công tác trở về, trước đã hẹn sẽ cùng về nhà ăn cơm, mặc dù có luyến tiếc vừa mới xác nhận quan hệ với bạn trai mà phải tách ra, nhưng tốt là nhờ bạn trai hiểu chuyện, nên biết được tình huống liền kêu hắn về nhà.
Tương Thiếu Diễm trước khi đi dặn một câu ‘chờ cuộc gọi của anh’, Uông Triết lập tức sáng lạn cười nói: “Ừ!”
Trở về nhà ba Tương sắp xếp một chút, Tương Thiếu Diễm ăn xong cơm tối thì bụng no căng nằm dài trên giường, nhìn thời gian đoán giờ Uông Triết cũng đã về lại ký túc xá, nên nhấn số gọi video call cho y. Uông Triết nhanh chóng tiếp máy, nhưng phía sau lại không phải phòng ký túc xá.
“Đang ở đâu?” Tương Thiếu Diễm nhìn cảnh sắc phía sau có chút tối.
Mặt của Uông Triết dưới ánh đèn cũng coi như rõ ràng. “Đang trong CLB, tổ trưởng nói đêm nay có thể có mưa sao băng, kêu mọi người cùng nhau tới xem.”
Tương Thiếu Diễm nhớ lại tại kỷ niệm ngày thành lập trường Uông Triết cũng đã quầy viên của quầy CLB thiên văn, hắn cũng không có hỏi hoạt động trong CLB, mà có chút hứng thú hỏi: “Em thích ngắm sao?”
Uông Triết: “Ngôi sao cách chúng ta xa như vậy, ánh sáng của nó muốn truyền tới chúng ta phải cách mấy trăm năm thậm chí mấy vạn năm, nhưng chúng ta vẫn thấy ánh sáng của nó. Chỉ cần cố gắng nỗ lực phóng ra ánh sáng của chính mình, một ngày nào đó cũng sẽ có người thấy được.”
Tương Thiếu Diễm với câu trả lời chẳng ăn nhập gì với câu hỏi có chút hoang mang, nhưng vẫn trả lời: “Ừ!”
“Học trưởng quả nhiên không nhớ a.” Uông Triết cười khổ. “Đây là câu lúc trước anh nói với em đó.”
Tương Thiếu Diễm sửng sốt, hắn khi nào lại nói qua một câu tràn đầy triết lý đạo đức lớn lao tới thế?
“Chúng ta —” Chúng ta quen biết nhau từ khi nào? Tương Thiếu Diễm còn chưa kịp hỏi ra khỏi miệng, thì cửa phòng ngủ đang mở rộng kia chợt có hai tiếng gõ ‘cộc cộc’, ba Tương vẫn giống lần trước mang vào một dĩa trái cây.
“Đang nói chuyện phiếm với ai vậy? Chính là người lần trước?” Ba Tương vẫn nhiều chuyện như trước.
Tương Thiếu Diễm bất đắc dĩ mà đem màn hình xoay qua ông: “Đúng vậy, chính là người gọi ba là ba trước đó đó.”
Uông Triết thấy ba Tương vẫn khá là khẩn trương, thế nhưng so với lần trước vẫn tốt hơn, tất cung tất kính mà lớn tiếng gọi: “Xin chào chú!”
Ba Tương cười bắt chuyện cùng y, sau đó cẩn thận quan sát y một chút, đột nhiên hỏi: “Lần trước chú liền cảm thấy con có chút quen mắt, sau này suy nghĩ lại một chút, cậu trai nhỏ, có phải con là người đã từng tới nhà chúng ta, hỏi trường đại học mà Thiếu Diễm thi đậu không?”
Uông Triết thẹn thùng nói: “Đúng vậy … trí nhớ của chú thật tốt.”
“Hahah … Quả nhiên là con nha.” Ba Tương cười vang. “Lúc đó chú còn vui mừng vì con trai chú được một Alpha tuổi trẻ đẹp trai như thế coi trọng, kết quả sau đó không thấy con xuất hiện nữa, chú còn tưởng con từ bỏ rồi, ai ngờ con giờ lại vào cùng trường với nó.”
Tương Thiếu Diễm ngồi ở bên cạnh nghe bọn họ hàn huyên nửa ngày, kinh ngạc hỏi: “Ba, ba gặp y khi nào thế?”
Ba Tương chợt nhớ lại: “Hình như cái năm mà con vừa thi đậu vào trường T ấy. Lúc đó khi ba về nhà thì liền thấy cậu trai trẻ này đang ngồi chồm hổm trước cửa nhà, cậu ấy hỏi con thi vào trường nào, nói là muốn vào cùng một trường đại học với con, lúc đó ba thấy cậu ấy khá là thành khẩn, nên nói cho cậu ta biết.”
Tương Thiếu Diễm giật mình.
Lúc mà hắn năm nhất thì Uông Triết chỉ vừa cấp ba đi? Cư nhiên đã thích hắn từ trước đó rồi à?
Ba Tương còn muốn trò chuyện với Uông Triết vài ba câu, nhưng Tương Thiếu Diễm liền thu hồi điện thoại: “Ba, con có lời muốn hỏi y, ba đi nghỉ trước đi.”
Ba Tương oán trách nói: “Mọc cánh lớn rồi ha, còn không cho ba nghe luôn.” Nhưng vẫn rất thông tình đạt lý mà rời đi, không quên tiện đường đóng cửa phòng ngủ.
Tương Thiếu Diễm một lần nữa nhìn vào người trong màn hình kia. Uông Triết bị khơi ra chuyện cũ nhìn có chút xấu hổ, theo thói quen mà xoa xoa mũi, con mắt màu xanh lục cẩn thận nhìn Tương Thiếu Diễm. “Học trưởng, anh đừng có nghĩ là em biến thái được không, lén đi theo về nhà gì gì đó …”
Tương Thiếu Diễm trong lòng thở sâu, miễn cưỡng duy trì lạnh lùng nghiêm nghị trên mặt. “Thẳng thắn từ khoan.”
Uông Triết luống cuống: “Em, em biết được học trưởng học cấp 3 nào, nhưng lại không biết anh học trường đại học nào. Mà học trưởng ở trong trường nổi tiếng như vậy, chỉ cần hỏi han một chút là biết được địa chỉ nhà anh … Xin lỗi …”
Biết hắn học trường cấp 3 nào? Vậy chẳng phải cảm tình còn trước đó nữa hay không?
“Chúng ta rốt cục đã từng gặp qua lúc nào? Trước đó em đã từng nói là anh từng giúp em, rốt cục là chuyện gì?” Tương Thiếu Diễm thẳng thắn đem toàn bộ nghi hoặc nói ra.
Uông Triết thấy hắn không còn truy cứu việc tự ý lén hỏi địa chỉ nhà rồi tìm đến nữa, thở phào nhẹ nhõm, liền từ đầu tới cuối đem mọi chuyện kể ra.
Nghe xong câu chuyện, Tương Thiếu Diễm rốt cục nhớ lại cái việc nhỏ mà hắn đã quên từ lâu kia.
Khi đó hắn mới học lớp 9, vóc dáng không tính cao, thành tích xoàng, nhưng cũng đã trở thành đàn anh táo bạo nhiều người bàn tán rồi. Hắn lúc ấy còn bạo động phản động hơn hẳn bây giờ nhiều, không ai đã từng đến gây chuyện với hắn xong mà còn có thể im lặng học tập tiếp, tựa như một học sinh bình thường, chỉ khi nào ai chọc tới hắn, không ngại rượt con người ta chạy nửa sân trường còn phải đập người ta một trận.
Hết lần này tới lần khác, mỗi lần đánh nhau đều gây chú ý, dù sao Omega là quần thể yếu, một người như hắn có thể đánh cho Alpha phải cầu xin tha thứ đúng là hiếm thấy, mà mấy tên Alpha bị đánh cũng ngại mất mặt, nên không dám đi rêu rao. Ai nấy cũng đều là chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, cũng không có bất kỳ nghiêm khắc xử phạt nào cả.
Vừa vào lớp 9, Tương Thiếu Diễm dưới sự khuyên bảo của ba, xác thực đã có chút thu liễm lại, nhưng vẫn không có nghĩa tính cách của hắn tốt hơn.
Một tối nọ, hắn vội vàng đi tới trường học lớp tối, muốn dùng một đường nhỏ bí mật leo tường vào trường. Vừa vặn gặp được hai tên Alpha cao to đang vây quanh dưới chân tường ăn hiếp một học đệ. Trường bọn họ la mỗi một cấp học sẽ phân cho một đồng phục màu sắc khác nhau, hai tên Alpha vóc dáng cao to kia hiển nhiên là lớp 9, còn đứa nhóc đang bị vây quanh là lớp 6.
“Có một chút tiền như vậy hả? Ai xài của mày?” Một tên vóc dáng cao đẩy cậu nhóc một chút, nhóc con kia lảo đảo một bước té lăn trên đất.
“Em … hôm nay chỉ mang có nhiêu đây …” Nhóc sợ hãi mà nói, tiếng Trung phát âm có chút không rõ.
“Phế vật.” Một tên lớp 9 còn lại đạp nhóc một cước. “Chưa thấy qua tên Alpha nào nhu nhược như mày, thật làm mất mặt Alpha tụi tao.”
“Không phải chỉ dựa vào khuôn mặt thôi sao? Một chút khí khái Alpha cũng không có, còn dám phóng loạn tin tức tố làm mê hoặc học muội của tụi tao, không muốn sống hả?”
Tiểu nam sinh Alpha kia không nói một tiếng mặc cho bọn hắn đánh chửi, bị đá đau đến kêu hai tiếng.
Tương Thiếu Diễm vốn cũng không muốn xen vào chuyện của người khác, sợ chọc trúng phiền phức lại bị ba phê bình, nhưng nếu muốn leo tường thì phải đi ngang qua chỗ bọn chúng, rơi vào đường cùng chỉ có thể ra mặt.
“Bên kia, phiền tránh qua một chút.”
Thanh âm lãnh liệt của hắn vừa vang lên, hai tên lớp 9 kia liền ngừng động tác, quay đầu nhìn hắn. Tương Thiếu Diễm làm như không có việc gì mà đi qua, dựa vào ánh đèn đường mà tùy ý liếc mắt nhìn cậu nhóc đang ngã trên mặt đất. Trên mặt trên người dính đầy đất bẩn, nhưng vẫn không thể che giấu được khuôn mặt tuấn tú cùng đôi mắt màu xanh lục không giống người thường kia.
Woa, là con lai nha, còn đẹp tới vậy nữa, thảo nào bị người khác đố kỵ.
Tương Thiếu Diễm trực tiếp đi ngang qua ba người họ, mặc kệ, đem túi sách quăng qua bên tường một cái, sau đó chuẩn bị leo tường.
Đột nhiên, một tên Alpha lớp 9 liền huýt sáo một tiếng: “Có muốn tụi anh nâng mông giúp không?”
Tên còn lại nghe xong cũng cười vang: “Cái mông nhìn quả thật cong nha.”
Hai tên đó tất nhiên biết Tương Thiếu Diễm, nhưng chưa thấy hắn đánh người lần nào, cũng cho rằng lời đồn là khuyếch đại nhiều phần, chứ một tên Omega làm sao có thể đánh bại được Alpha? Dù cho hắn thật sự có thể, thì cũng không thể lấy một chọi hai được đi. Bọn họ thấy Tương Thiếu Diễm khá đẹp, mặt thì trắng trắng sạch sẽ, cũng không có hung thần gì, liền mang dáng vẻ lưu manh mà trêu chọc hắn, biết đâu có thể đem ra thành đề tài mà kể chuyện.
Tương Thiếu Diễm vừa nghe liền dừng động tác, xoay người, âm trầm nhếch miệng cười.
Hai người kia nhất thời trong lòng dựng đứng.
“Để cho anh đây dạy cho tụi mày biết, cái gọi là mông cọp cái không được sờ.”
Mười phút sau, hai tên Alpha bị đánh tới mông phải nở hoa khóc hô chạy thoát đi, chạy tới hơn 100m mới dám quay đầu lại rống to hơn muốn báo thù.
Tương Thiếu Diễm không thèm để ý trong lòng, đi tới trước mặt học đệ ngồi xổm xuống: “Này, nhóc con dù sao cũng là Alpha mà, sao không phản kháng vậy?”
Học đệ thương cảm nhỏ yếu bất lực nói: “Em sẽ không đánh nhau … Em quá yếu, cám ơn anh giúp em, học trưởng …”
Tương Thiếu Diễm nghe không được cái loại tự ai tự oán này, hừ lạnh. “Yếu? Dù sao anh đây cũng là một Omega, mà anh còn đánh được tụi nó, vậy em dựa vào gì mà phủ nhận chính mình? Một chút nỗ lực cũng không chịu nỗ lực, bị người khác ăn hiếp liền tìm lý do là do mình yếu, em như vậy sớm muộn gì cũng bị đánh.”
“Thế nhưng em không biết phải nỗ lực thế nào …” Học đệ dùng tiếng Trung không quá tiêu chuẩn lo lắng giải thích. “Tính cách của em xác thực không giống Alpha lắm, nhưng em cũng có ưu điểm khác mà, vì sao tất cả mọi người ai cũng nghĩ đã là Alpha thì phải mạnh mẽ vậy? Em quả thực làm không được …”
Tương Thiếu Diễm nhìn học đệ đang khổ não kia, cười khúc khích, khuôn mặt lạnh như băng nhất thời sinh động, cùng với hình dạng hung tàn đánh người vừa nãy như hai người khác nhau, học đệ kia nhất thời sửng sốt.
“Chúng ta hai người, một không giống Omega, một không giống Alpha, thật là bù trừ cho nhau mà.” Tương Thiếu Diễm cười nói. “Hai ngày trước anh có đọc một câu thế này, là cái gì ta … à, đại khái đi ha. Em thấy ngôi sao trên trời không, cách xa chúng ta như vậy, ánh sáng của nó muốn truyền tới đây phải mất mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm, nhưng chúng vẫn truyền được ánh sáng tới chúng ta. Chỉ cần nỗ lực tỏa ra ánh sáng của bản thân, một ngày nào đó, sẽ có người nhìn thấy được.”
Tương Thiếu Diễm đưa tay xoa xoa mái tóc rối bù của học đệ.
“Cho nên ưu điểm của em, rồi sẽ có người nhìn thấy thôi.”
hết chương 20