Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Anh lau sạch đầu ngón tay ướt nhẹp, thấy cô xấu hổ vùi mặt vào gối, anh cười cười hôn gáy cô một cái rồi vào phòng vệ sinh tự mình giải quyết.

Lúc đi ra, cô vẫn giữ nguyên tư thế kia, không biết đã ngủ chưa.

Anh tắt ngọn đèn bàn duy nhất kia đi, sau đó về phòng của mình.

Đêm nay anh không ngủ.

Hơn bốn giờ sáng, anh chợt bừng tỉnh, thật ra anh không ngủ nhưng lại giật mình bừng tỉnh như vậy, vội liếc nhìn thời gian xác nhận có phải là ngày hôm ấy không.

Trong bình hoa trên đầu giường c ắm vào nhánh hoa nhài.

Đây là hoa cô tặng, ngày ấy cô nói thường thấy người ta bảo đàn ông tặng hoa cho phụ nữ nhưng thật ra đàn ông cũng sẽ rất vui khi nhận được hoa, vậy nên cô đã mua cho anh.

Cuối cùng cảm xúc anh dần ổn định lại, anh chụp một tấm ảnh và đổi ảnh đại diện, sau đó lưu trữ trong vòng bạn bè, nhưng suy nghĩ quá hỗn loạn khiến anh quên béng việc phải chỉnh chế độ riêng tư, lát sau Ngụy Thành Thiên gọi điện thoại đến.

Ông cụ vừa mở miệng đã bắt đầu trách móc đoàn phim: “Bốn giờ rưỡi sáng rồi mà chưa quay xong à? Sức khỏe thế nào mới chịu được kiểu quay phim này hả, cháu gửi địa chỉ cho ông đi, để ông đến ông nói họ!”

Anh bật cười, mặc dù cảm xúc đang rất khó gắng gượng nhưng anh vẫn bật cười thật tâm: “Xong việc rồi ạ, cháu đang ở khách sạn, ông yên tâm.”

“Ở khách sạn sao không ngủ đi?” Hiển nhiên, Ngụy Thành Thiên không quá để ý câu trả lời của câu hỏi này, mà ông hỏi tiếp: “Đúng rồi, cô gái mà lần trước cháu nói với ông đó, đã theo đuổi được chưa?”



Anh nói về tình hình gần đây, ông cụ lại bắt đầu lải nhải đủ điều, bảo nhất định phải đưa cô đến gặp ông một lần. Hồi lâu sau, anh như đùa giỡn bảo: “Vất vả lắm cháu mới theo đuổi cô ấy được, ông đừng phá nhé.”

“Sao mà thế được!” Ông cụ hừng hực tố cáo anh: “Người cháu thích sao ông lại phá được! Dĩ nhiên ông sẽ khuyên nhủ con bé ở bên cạnh cháu thật hạnh phúc!”



Tầm mắt anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ chợt khựng lại.

Hơn bốn giờ sáng không có đèn cũng chẳng có ánh sáng, anh không biết mình đang nhìn cái gì và có thể làm gì.

Trời tối đen rất đáng sợ.

Một lúc lâu sau, yết hầu nơi cổ anh chuyển động.

“Không có ngày đó ạ.”

Anh nói: “Cô ấy phải đi rồi.”

*

Đêm hôm ấy không chỉ có một người mất ngủ.

Cô ngủ không ngon giấc, ngày hôm sau đến phim trường mới phát hiện anh cũng vậy, hai người họ đều cố gắng giữ cho cảm xúc cơ bản của mình tiếp diễn như bình thường, tựa như ba ngày sau cô sẽ không rời đi nhưng không ai có thể ngụy trang đủ để thuyết phục chính mình.

Họ càng im lặng không nhắc đến thì cảm xúc càng tự tích lũy bên trong mãnh liệt hơn.

Tối hôm qua khi đang ngủ mê man, cô bỗng trở lại năm lớp 11 kia, gục xuống bàn nhưng không thể kiểm soát được cứ liên tục ngẩng đầu nhìn về phía trước, dựa vào thời hạn và lo lắng bất an đếm thời gian, đoán xem ngày nào anh sẽ đột ngột rời đi và liệu anh có còn quay về nữa không.

Đi lúc nào, về lúc nào, đều là những vấn đề không chắc chắn, mỗi một giây trên thế giới này sẽ luôn có khả năng xảy ra vô số bất ngờ, không ai biết anh có thể rời đi sớm hơn hay không, ngày gặp mặt ấy có phải là lần cuối hay không.

Khi mở mắt, trái tim cô vẫn như bị sợi dây leo cuốn lấy chặt chẽ khiến cô không thể nào hít thở được, cô nhận ra tình huống ấy lại tái diễn, chỉ là lần này người lo lắng chờ đợi đã biến thành anh.

Có lẽ đã từng, cô nghĩ anh là một người tài giỏi như vậy, luôn tin rằng anh sẽ có cách giải quyết, giả thiết chỉ có 0.1% khả năng đó là anh đồng ý đi Anh cùng cô, liệu anh có chấp nhận điều này không?

Câu trả lời là không, một chút khả năng nhỏ xíu cũng không. Cô biết sau khi bộ phim này kết thúc, kế hoạch sau đó của anh là bộ phim đầu tiên của đạo diễn Vương Tương sau mười năm vắng bóng. Việc khai máy đã trì hoãn một năm vì anh, nhiệm vụ hai năm tới của anh là ngâm mình ở đoàn làm phim đó, tập luyện võ thuật, đánh đấm, tập trung tinh thần hoàn toàn vào bộ phim — Đạo diễn Vương là một người làm việc chậm mà chắc điển hình, thời gian quay mỗi bộ phim của ông thường từ hai năm trở lên nhưng tất cả đều là những bộ phim xuất sắc để lại dấu ấn trong ngành công nghiệp điện ảnh.

Mặc dù độ nổi tiếng toàn quốc của anh rất cao và đã có vài bộ phim nổi tiếng nhận được sự đón nhận nồng nhiệt nhưng đây là lần đầu tiên anh được hợp tác với một đạo diễn như vậy. Cô biết bộ phim mà anh thích nhất là tác phẩm của đạo diễn Vương Tương, bộ phim tiếp theo đây có ý nghĩa như thế nào đối với anh, mức độ cô hiểu rõ không thua kém gì anh cả.

Con đường ấy không còn sự lựa chọn nào khác.

Trong thời gian này, cô đã xin đoàn phim nghỉ nửa ngày để quay về Giang Thành, thu dọn tất cả hành lý và đồ dùng tùy thân mang đến đây, ngày đi cô sẽ xuất phát từ bên này, bay thẳng đến nước Anh.

Cũng vào đêm hôm đó, trong âm thanh phim không quá rõ ràng, sau khi nhân vật chính vừa nói một câu tiếng Anh lưu loát xong, anh đột nhiên hỏi: “Giả sử có một tình huống thế này, trên chuyến đi du lịch đường dài, đã đến điểm xuống xe nhưng trên xe vẫn còn bạn gái của cậu ấy, cậu ấy muốn đi cùng cô ấy thêm một đoạn nên đã từ bỏ cơ hội xuống xe này, em thấy có nên không?”

Cô hiểu rõ anh đang nói gì.

Cô cảm thấy rất vui vì anh sẵn sàng hỏi ý kiến cô.

Điều này có nghĩa là ít nhất anh cũng nghĩ rằng cô rất quan trọng.

Nhưng đối với cô, tương lai anh vô cùng rực rỡ và tươi sáng, trước đây là vậy, bây giờ cũng là vậy, cô sẽ không cho phép bất cứ ai phá nát nó, kể cả là chính bản thân cô.

Cô thẳng thắn đáp lại anh như cái cách anh đã thẳng thắn hỏi cô: “Em cảm thấy thế này, trong lòng cô gái kia cũng sẽ có áp lực.” Đoạn, cô tiến lên trước, hôn nhẹ lên khóe môi anh, khẽ giọng nói: “Có lẽ cô ấy cũng không muốn bạn trai vì mình mà lại từ bỏ một cơ hội tốt như vậy.”

Bộ phim trên máy chiếu vẫn cứ tiếp diễn như vậy.

Tay anh đặt sau gáy cô, giống hệt như bao đêm bình thường khác.

Cô nghĩ điều này rất tốt, đây là một vận may lớn biết bao, bạn trai cô không chỉ yêu thương cô mà còn rất tôn trọng cô.

Anh đưa mắt nhìn cô hồi lâu, cuối cùng yết hầu nơi cổ chuyển động nhẹ, sau đó anh cụp mắt đáp.

“Được, anh biết rồi.” 
Nhấn Mở Bình Luận