Chỉ khi nào con thỏ vui vẻ không phòng bị, mới có thể chạy vào trong cạm bẫy thợ săn bày ra.
Anh cực kỳ muốn biết rốt cuộc người phụ nữ đó có chủ ý gì, nhưng mà con mồi đó của anh không giống như anh mong muốn, một bước đều không có rời nhà họ Minh.
Mười hai giờ tối một tuần sau, anh Minh hiếm khi không ra ngoài săn bản.
Sở Tiều đúng giờ cầm báo cáo một ngày đứng trước mặt Minh Dạ báo cáo hành động một ngày của Bạch Lăng.
“Ngày thứ nhất, bà chủ ở nhà ngây người suốt cả một ngày, một bước đều không ra khỏi cửa phòng ngủ, ba bữa cơm đều có người hầu đưa lên.”
Tay Minh Dạ đang nghịch di động trượt một cái, lạch cạch một tiếng di động rơi trên mặt đất.
“Ở trong phòng làm cái gì?”
“Chuyện này, không biết trong phòng bà chủ trang bị máy theo dõi không, cậu chủ, có cần...”
Không đợi anh ta nói xong, đôi mắt âm u của anh Minh liền quét qua, Sở Tiều thức thời lập tức câm miệng.
Kỳ thật bọn họ không biết, Bạch Lăng vì nhà họ Minh quá lớn, sau khi ra cửa phòng sợ lạc đường, đến lúc đó không thể quay về sẽ cực kỳ mất mặt.
“Tiếp tục nói.”
“Ngày thứ hai, bà chủ cũng giống như ngày đầu tiên, vẫn không ra khỏi phòng ngủ một bước.”
“.„ Cô ta chết bên trong rồi hả?”
“Ách, chuyện này không có, một ngày người hầu có thể gặp bà chủ ba lần”
Minh Dạ khoát tay ý bảo Sở Tiều tiếp tục nói.
“Khụ khụ, cậu chủ, bà chủ không nhớ rõ sinh nhật của anh, sau khi cô ấy để quản gia giúp cô ấy mở máy tính ra, liền đổi mật mã”
Mặt Minh Dạ đen lại, trong lòng nhịn không được mắng thầm một câu, người phụ nữ đứng núi này trông núi nọ.
Sau khi mất trí nhớ thật sự không nhớ được cái gì, ngay cả một chút ấn tượng về anh cũng không có sao?
Giãy giụa đấu tranh một lát, cậu chủ Minh từ trên ghế sofa đứng dậy.
“Về nhà” Tim Sở Tiều đập mạnh và loạn nhịp, “Về nhà cũ ạ?”
Minh Dạ liếc anh ta một cái, “Vô nghĩa, một tuần không gặp mẹ nhỏ, bản công tử muốn cô ta rồi.”
Sở Tiều buồn nôn, sao cậu chủ có thể nói ra được những lời không biết xấu hổ như vậy.
Sở Tiều thấy là muốn hành hạ cô thế nào đi, anh ta đột nhiên cực kỳ thương xót cho bà chủ Minh mất trí nhớ.
Lúc này Bạch Lăng đang chơi game online, đột nhiên hắt xì, lông tơ trên hai cánh tay dựng thẳng lên.
Bạch Lăng xoa xoa cái mũi, cẩn thận nhìn căn phòng to như vậy.
Sau khi Minh Dạ đưa cô trở về, cô một bước cũng chưa ra khỏi cửa phòng, cũng không gặp thằng nhóc dó.
Không biết anh có trở về hay không, không biết anh có thể đột nhiên xuất hiện rồi cầm súng chỉ vào cô hay không.
Kỳ thật nếu không có Minh Dạ, Bạch Lăng cực kỳ thích cuộc sống sâu gạo ăn xong chờ chết bây giờ.
Không cần làm việc, không cần tìm đàn ông, không cần vì sinh tồn mà chém giết, không cần lo lắng tiền thuê nhà tháng sau.
Chuyện gì cũng không cần lo lắng, cứ làm tốt an phận thủ thường làm quả phụ là được.
Cuộc sống như vậy rất tốt, thật sự rất tốt, cô không có lý do không thích.
Bạch Lăng xoa xoa cánh tay, lẩm bẩm: “Đi ngủ đi ngủ, không chơi không chơi... Nửa đêm dễ dàng gặp được quỷ nhất”
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Bạch Lăng tỉnh lại vì khát nước.
Xoa cái cổ bị sái cổ khi ngủ, trong phòng không có người nào, chỉ có thể xuống lầu tìm phòng bếp.
Ra khỏi cửa phòng, trong lòng Bạch Lăng không yên, nhà cửa rộng như vậy, đợi cô ra khỏi cửa liền không về được.
May mắn phòng bếp ở ngay tầng một, chỉ cần tìm được bậc thang đi xuống, có thể tìm được nhà bếp.
Trong yên tĩnh có kìm nén tiếng thở dốc, giống như đau khổ, lại giống như mang theo vui sướng thật lớn.