Chỉ là vết thương trên đầu còn chưa lành lại, kết thành vảy, hay ngày nay rất ngứa, muốn gãi nhưng lại không dám.
Những người nhà họ Minh, không có bất kỳ ai tới bệnh viện thăm cô, dường như không ai thèm quản cô sống hay chết như thế nào.
Quan hệ của Lan San lại càng khiến cho Bạch Lăng thêm lo lắng.
Gô còn nhớ rõ người kia từng nói... dù cô có cởi sạch quần áo bò lên giường của Minh Dạ, anh cũng sẽ không thèm nhìn cô, bảo cô đừng si tâm vọng tưởng!
Những lời này, làm cho mỗi lần Bạch Lăng nghĩ lại đều thấy lạnh người, có đôi khi cô ngắm nhìn gương mặt tuyệt đẹp. ở trong gương, liền không tự chủ được hỏi một câu.
"Cô thực sự là một cô gái xấu xa đi quyến rũ con trai riêng của chồng mình sao?"
Đáp án này, không có bất kỳ ai trả lời cho cô, chỉ có thể chờ khi nào cô trở lại nhà họ Minh mới có thể giải đáp.
Nhưng vừa nghĩ tới căn nhà họ Minh lạnh tới tận xương tủy kia, Bạch Lăng liền cảm giác có luồng khí lạnh bốc lên từ chân, khiến cô run rẩy.
Bạch Lăng tính một thời gian, những cũng đã gần nữa tháng, dù ký ức cô có thực sự còn đi nữa, nếu ở lâu hơn sợ rằng cũng sẽ bị bệnh!
Vừa may hôm nay sắc trời bên ngoài khá tốt, cô liền chuẩn bị ra ngoài một chút.
Dọc đường đi gặp phải không ít bác sĩ cùng y tá, họ đều nhao nhao tách ra, sau đó ghé đầu nhau nhỏ giọng bàn tán điều gì đó.
Không cần suy nghĩ cũng biết bọn họ đang nói cái gì. "Nhìn kìa, kia chính là vợ của ông Minh, mới vừa vào nhà chưa tới một năm, liền hại ông ấy mất mạng, cô ta không chịu nổi cô đơn, liền đi quyến rũ con trai mình..."
"Thực sự là không biết xấu hổ, người phụ nữ như vậy, sao Minh Dạ có thể để ý tới cơ chứ!"
"Tôi nghe nói... đêm nào cô ta cũng cởi hết quần áo muốn đi quyến rũ Minh Dã, nhiều lần, kết quả liền bị anh ấy đẩy xuống cầu thang!"
"Đáng đời, loại phụ nữ như vậy sao không chết luôn đi cho rồi, làm mất mặt phụ nữ chúng ta quái"
Bạch Lăng tổng kết một cái, đại khái cô được tặng cho một số danh hiệu như, tham lam đồng tiền, coi trọng hư vinh, không biết liêm sỉ, thấp hèn...
Ban đầu cô nghe xong còn có chút tức giận, không thể nào nghe lọt tai cho nổi.
Nhưng nghĩ lại, da mặt mỗi người, đều là được rèn luyện ra từ những tình huống như này!
Trước đây Thành Tranh, bạn tốt của cô từng nói, trên đời này người không biết xấu hổ so với người liều mạng còn nguy hiểm hơn, vậy nên nếu muốn bản thân sống tốt hơn, bạn chỉ có thể rèn luyện tính không biết xấu hổ.
Trước đây cô nghe xong còn không quan tâm, hiện tại rốt cuộc cũng hiểu, không biết xấu hổ cũng phải trải qua học tập mới có thể làm được.
Cuối cùng tìm được một chỗ ngồi không có ai, hít một hơi thật sâu.
Bạch Lăng xuay người nhìn chung quanh một chút, nhịn không được cười yếu ớt, không nghĩ tới bệnh viện này lại có một chỗ đẹp đẽ như vậy.
Từng dãy trồng hoa thật dài, không khí ấm áp, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của lá cây, chiếu xuống làm loang lổ cả mặt đất, nơi đây giống như có một vách ngăn, ngăn cách nơi đây với cuộc sống tấp nập bên ngoài.
Thời giân đã đến buổi chiêu, Bạch Lăng tính toán cũng nên trở lại phòng bệnh rồi, liền đứng dậy chuẩn bị đi về.
€ó lẽ là do ngồi lâu, lúc đứng lên, liền cả người quay cuồng, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, may là có người nào. đó đỡ lấy cô.
Bạch Lăng đang muốn nói cám ơn, bên tai lại truyền tới một giọng nói châm biếm:
"A, còn tưởng là ai, thì ra là bà Minh, ở phòng bệnh không chịu nổi cô đơn, liền đến đây quyến rũ đàn ông sao?”
Bạch Lăng xoay người nhìn người đàn ông vừa đỡ mình, dáng dấp nhẹ nhàng, còn mang thêm vài phần yêu nghiệt, cả người mặc toàn hàng hiệu giá không hề rẻ, hiển nhiên là gia thế không nhỏ.
Cô lập tức muốn tức giận, lạnh lùng nói: "Bỏ raI" "Bà Minh, còn muốn làm bộ sao, có ai là không biết cô là đồ dâm phụ đi quyến rũ con riêng của mình, anh đây không
ngại cô, đã là vinh hạnh của cô rồi!"
Nói liền đưa tay về phía ngực của Bạch Lăng, quần áo. bệnh nhân rộng phùng phềnh, dễ dàng bị anh ta túm lấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!