Bạch Lăng mới vừa buông xuống tâm tình, liền một lần nữa căng cứng, cô lúc này mới phát hiện, trong phòng ngoại trừ cô còn có một người khác.
Ghế salon trong phòng Vip được làm băng da thật, ngồi trên đó chính là đứa con riêng của nhà họ Minh, tổng giám đốc Minh Thị, hoàn toàn giống như một vị vương giả.
Bạch Lăng không thể không thừa nhận... Minh Dạ so với mấy lần trước cô nhìn, càng "ngon" hơn rồi, càng thêm chói mắt rồi, khí chất mạnh mẽ, vẻ đàn ông ngày càng nồng đậm.
Dường như, qua mỗi một ngày, anh càng thêm chói mắt vài phần.
Cô biết dùng từ xinh đẹp để hình dung một người đàn ông. có chút không thích hợp, nhưng ngoài từ đó ra, cô cũng không nghĩ ra từ nào có thể thích hợp hơn nữa rồi.
Sau khi khiếp sợ qua đi, cô có chút khẩn trương trả lời câu hỏi của Minh Dạ.
"Là anh ta gây phiền toái với tôi... anh, anh không thấy sao?"
Minh Dạ nhẹ nhàng để chén cà phê xuống, lạnh lùng phun ra một câu nói tổn thương lòng người.
"Con muỗi không đốt ai thì cũng chả ai giết nó, nếu như cô không quyến rũ cậu ta, cậu ta cũng chẳng thừa hơi mà tới tìm cô làm gì!"
Anh quả thực nhìn thấy, thế nhưng... anh không muốn đi ra cứu cô, thậm chí ngay cả suy nghĩ đi ra cứu cô anh cũng không có.
Bạch Lăng cần môi dưới, cánh tay gầy yếu nắm chặt thành quyền.
"Minh Dạ, đừng tưởng anh là con riêng của tôi, thì tôi sẽ không dám đánh anh!"
Mới vừa rồi anh rõ ràng ở đây, nhưng lại mắt nhắm mắt mở nhìn cô bị người khác bắt nạt, Bạch Lăng chưa bao giờ phải trải qua cảm giác oan ức như vậy.
Minh Dạ nghe xong câu nói đó của cô, liền cong môi cười một nụ cười châm biếm.
Tao nhã đứng dậy, giống như là đang đòi mạng, chậm rãi đi tới trước mặt Bạch Lăng, mắt nhìn xuống Bạch Lăng còn chưa cao tới căm anh.
"Khẩu khí cũng không nhỏ nhỉ, chẳng lẽ là vì cô sắp câu được con cá lớn hơn, liền mới dám lớn tiếng với tôi như thế, Lan San cô có bản lãnh đó từ bao giờ vậy?"
Ngay lập tức, một âm thanh thâm thúy vang lên, ở trong. ánh năng chiều lại càng thêm vang dội.
Bạch Lăng có chút không dám tin là mình vừa tát Minh Dạ, thu hồi cánh tay đang run rẩy, kiên trì nói.
"Một tát này, tôi phải sớm dùng đến, không cần cám ơn!" Minh Dạ quả thực phải thừa nhận, anh kinh ngạc.
Trên đời này lại có người dám đánh anh? Mà đó lại là người mẹ kế từng dùng trăm phương nghìn kế muốn bò lên giường của anh!
Cô biết nếu có người muốn tính kế với người đàn ông trước mặt, chỉ sợ kế hoạch còn chưa thành, liền biến thành một thi thể.
Minh Dạ nheo mắt lại, hàng lông mi dài khế cau lại, vô cùng câu hồn, nhưng ẩn sâu trong đó lại là một cái nhìn đầy độc tố.
Anh bỗng nhiên đưa hai tay lên nắm lấy người Bạch Lăng, thân thể cao lớn, hoàn toàn bao phủ lấy cô.
Thân thể của anh gắt gao phản ứng lại, cảm giác mềm mại truyền tới, hương thơm từ trên người cô tỏa ra, khiến anh rục rịch.
Cực lực bỏ qua dao động của bản thân, Minh Dạ cười nhạt.
"Mẹ kế, lại đổi chiêu sao? Lạt mềm buộc chặt? Có thể nếu cô cứ thế này, tôi thực sự sẽ bị cảm động, sau đó,... đè lên côi"
Biết rõ là cô thực sự bị mất trí nhớ, anh nhìn thấy trong mắt cô lúc này đã không còn một tia mê luyến nào.
Anh vẫn không nhịn được muốn nói thêm vài câu nói bén nhọn, kích thích cô.
Bạch Lăng dùng sức đẩy ngực Minh Dạ ra.
"Con mẹ nó anh cút ra cho tôi, cút càng xa càng tốt, từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
Cô không thèm đếm xỉa, đã đánh thì đánh luôn, cũng chẳng hối hận.
Đã đắc tội rồi, cô tình nguyện đắc tội cho tới luôn đi.
Có thể sau khi anh giết cô đi, cô có thể quay lại thân thể của mình.
Nhưng điều cô không ngờ tới chính là, Minh Dạ bị cô đánh lại không hề giết cô.
Chỉ là buông cô ra, lui về sau mấy bước, hai tay để trong túi, như có điều suy nghĩ mà nhìn cô, phải tới hơn một phút đồng hồ.
Bạch Lăng không biết là chính trong vòng thời gian một phút này, cô đang giãy dụa trước sự sống và cái chết.
Ngón tay của Minh Dạ khẽ rút từ trong túi ra một cây súng lục.
Nếu như trong quá khứ Lan San làm chuyện tương tự như vậy với anh, anh liền sẽ không chút do dự mà cho cô một viên đạn vào giữa trán.
Kỹ thuật bắn súng của Minh Dạ cực kỳ chuẩn xác, chỉ cần anh rút súng, tuyệt đối sẽ không ai có thể trốn thoát.
Nhưng cô không có, ánh mắt của cô trong suốt như nước suối mang theo sự hoảng loạn, bất an, sợ hãi, tuyệt vọng.
Lại không hề có sự mến mộ, tham lam, dục vọng... một chút cũng không.
Nếu như không phải anh từng quen biết cô, anh thực sự sẽ cho rằng người trước mặt mình lúc này là một người hoàn toàn khác với Lan San của trước đây.
Lời nói của Vệ Thạc Nhân vang lên bên tai, Minh Dạ nhíu mày, lẽ nào người phụ nữ này sau khi đụng hư đầu óc thì tính cách cũng bị hư luôn rồi sao?
Anh không tin, chuyện này anh phải tự mình quan sát thêm.
Một phút đồng hồ trôi qua, Minh Dạ như có điều gì suy nghĩ mà thu hồi cây súng trên tay.
"Đã khỏi rồi, vậy còn ở lại bệnh viện làm gì?"
"Ý anh là tôi có thể xuất viện?"
Bạch Lăng vui mừng, hai tay không bị khống chế, liền kích động bắt lấy tay của Minh Dạ, hoàn toàn quên mất mới khắc
trước người đàn ông này còn vũ nhục cùng châm chọc cô.
Liền nhiền thấy trên mặt anh đột nhiên xuất hiện đầy sát khí.
Lúc này Bạch Lăng mới ý thức được mọi chuyện, liền vội vàng buông tay anh ra, liên tiếp lui về sau năm sáu bước, cho đến khi không thể lui lại được nữa mới thôi.
"Xin lỗi..."
Minh Dạ cười nhạt, còn tưởng rằng cô thực sự thay đổi, coi như là mất trí nhớ, thì cái tính cách dâm đãng đó cũng chẳng hề mất đi.
"Ở lại đây để cô tiện quyến rũ đàn ông sao? Có thể cô không biết xấu hổ, nhưng mặt mũi nhà họ Minh thì khác..."
Bạch Lăng cúi đầu nắm chặt tay, cô có thể thu hồi lời xin lỗi vừa nãy không?
Con heo chết tiệt! Tôi nguyền anh sau này đoạn tử tuyệt tôn!
Minh Dạ dường như nghe được câu rủa thầm trong lòng cô, bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt đen kịt, lạnh lùng nhìn chằm chăm Bạch Lăng.
Bạch Lăng ngay lập tức cảm nhận được một hồi lạnh thấu xương.
Cô không nhịn được run run, hoảng sợ vội cúi đầu, im lặng đi sau anh, cũng không dám... nghĩ linh tinh nữa.
Người đàn ông này thật đáng sợ, ánh mắt kia của anh so với dao găm thực sự là còn đáng sợ hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!