Mi mắt có chút ẩm ướt, ánh mắt sáng quắc lên trừng anh, như một chú mèo nhỏ giận dữ, ngược lại cảm giác có chút đáng yêu.
Cái ý nghĩ này lập tức khiến cho Minh Dạ giật mình, không hiểu sao mình lại nghĩ như vậy.
Chân dưới liền nhấn mạnh ga, tốc độ lập tức tăng vọt, khiến cho Bạch Lăng liên tục lăn lóc ở bên trong xe.
Những ai quen thuộc với Minh Dạ đều biết, những thứ cậu chủ Dạ yêu thích rất ít, chỉ có hai thứ, thích chơi xe, và thích cướp đoạt.
Hai sở thích này thì một là tốn tiền, hai là nguy hiểm.
Hết lần này tới lần khác cậu chủ Dạ chơi những thứ này, không người nào dám ở trước mặt anh nó anh thừa tiền.
Cũng không ai dám ở trước mặt anh nói anh chơi nguy hiểm.
Minh Dạ là một người đàn ông cực kỳ nguy hiểm, cũng là người đàn ông phải chịu đủ nguy hiểm ngay từ khi còn bé.
An điên cuồng, ngạo mạn, không ai bì nổi, người không ưa anh có hàng vạn, nhưng không một ai dám ra tay, hoặc là chẳng có ai sau khi ra tay mà còn sống sót đến bây giờ.
Minh Dạ thích cảm giác khi tốc độ của xe đạt tới cực hạn, thích cảm giác máu trong người sôi trào, nhưng mà... Bạch Lăng thì không!
Không ai ngồi trên một chiếc xe mà bản thân có thể nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào vẫn có thể mỉm cười bình tĩnh. Dạ dày co quấp lại, trái tim thì như đang được gia tốc.
Ngay cả lời nói cũng không dám nói, cả người run rẩy, sắc. mặt trắng bệch, máu cũng chảy ngược rồi...
Cô hiện tại rất muốn mắng to, trong thành phố lại muốn đua xe, con mẹ nó anh muốn chết rồi sao, nhưng cô lại không thể nói ra một chữ.
Minh Thấy thấy vẻ mặt sợ hãi của Bạch Lăng, đáy lòng bỗng nhiên cảm thấy sảng khoái.
Đúng rồi, cô không vui, cô sợ, cô khổ sở, anh liền vui vẻ, trong lòng liền thoải mái.
Tốc độ xe vẫn không giảm, lướt đi như bay giữa lòng đường.
Đuổi theo sau còn có mấy chiếc xe cảnh sát, nhưng vừa nhìn thấy biển số, liền nháo nhác quay lại.
Minh Dạ thẳng một đường đi thẳng lên núi, sau đó dừng lại.
Bạch Lăng dường như là ngay lập tức đẩy cửa xe ra, sau đó lao ra ngoài, còn chưa kịp đứng vững, hai chân mềm nhũn, ngã sấp xuống đất.
Đầu gối đập phải hòn đá, truyền đến một cảm giác vô cùng đau đớn.
Trên đỉnh núi gió rất lạnh, lạnh tới tận xương, Bạch Lăng lạnh run quỳ trên mặt đất, cô không thể phân biệt được bản thân là đang lạnh tới run, hay là đau tới run nữa.
Chỉ là cô bây giờ quả thực rất đau, nước trong dạ dày không ngừng phụt ra, không nhịn được nữa, cô liền ói tới trời đất quay cuồng.
Minh Dạ dựa người vào xe, ngắm nhìn vẻ chật vật của cô. Mang theo cả sự khinh thường, không có một tia nhiệt độ, giống như là đang nhìn một vật đã chết, đợi cô ói xong, mới chẫãm rãi mở miệng nói.
"Lan San, cô vĩnh viễn đừng nên thách thức sự kiên nhãn của tôi, đừng tưởng răng tôi thực sự sẽ không động tới cô, ngoan ngoãn mà làm bà Minh, tôi còn có thể cho một một đời no ấm! Còn... đừng nên nghĩ tới mấy chuyện ngu xuẩn kia, cô là mẹ kế của tôi, thì vĩnh viễn cũng chỉ có thể là mẹ kế của tôi, đừng vọng tưởng những thứ mà bản thân không thể có được...
Bạch Lăng ói đến trời đất đảo lộn rồi, cô xoa khóe miệng, yếu ớt hỏi:
"Tôi... tôi năm nay bao nhiêu tuổi?" "Hai mươi bốn!"
Minh Dạ nhíu mày, mặc dù không biết cô tại sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng vẫn trả lời.
Bạch Lăng cười chua chát, trên mặt lại mang theo vẻ thê lương nhàn nhạt.
Hai mươi bốn tuổi, chính là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của người phụ nữ, chính là giai đoạn giữa sự ngây ngô và thành thục.
Trong đời chỉ có thể làm bà chủ Minh, vì sao?
Trái tim Bạch Lăng đau buồn, cô không biết là lòng mình đang chua xót, hay là ý thức được cả đời này mình sẽ chỉ có thể là mẹ kế của Minh Dạ.
"Minh Dạ..."
Hít thật sâu một hơi, cô trịnh trọng gọi một tiếng "Minh Dạ", sau đó chậm rãi đứng dậy.
Xoay người, hai chân khế run, cánh tay chống lấy cửa xe, nhìn thẳng vào mắt anh.
"Tôi trước đây có thể... có thể làm những chuyện không hay, có lẽ có lỗi với anh, thế nhưng sau này, anh yên tâm, giống như lời anh nói, tôi là mẹ kế của anh, anh là con riêng của tôi, giữa chúng ta vĩnh viễn sẽ chỉ có quan hệ này!"
Nếu cô muốn sau này có một cuộc sống bình yên, an toàn và yên ổn, vậy cô nhất định phải giảng hòa với Minh Dạ trước.
Không thể giống như người bình thường gặp nhau lướt qua, làm người xa lạ cũng tốt.
Nhưng cô lại không phải là Lan San thật sự, đường nhiên sẽ không phí tâm tư của mình lên người anh.
Bạch Lăng thật sự là một người vô cùng lạnh lùng, người khác phải vô cùng yêu thương cô, cô mới đáp lại một chút.
Sau đó chậm rãi thăm dò, chậm rãi tới gần, xác định đối phương thực sự vô hại thì cô mới dám mở rộng lòng.
Nếu như người đàn ông kia căn bản là không có yêu cô, dù anh ta có ưu tú, cô cũng không có nửa phần động tâm.
Trước đây Thành Tranh luôn nói cô là một người phụ nữ tâm vững như sắt.
Bạch Lăng chỉ cười cười mà không nói, không có ai muốn vậy cả, cô chỉ là muốn bảo vệ mình, không muốn để mình phải chịu tổn thương mà thôi.
Bạch Lăng lúc này quả thực rất chật vật, tóc dài rơi toán loạn, sắc mặt trẳng bệch, ngực vẫn còn vương vài vết bẩn.
Nhưng sự quật cường trong mắt, lại làm cho ánh mắt cô sáng tới dị thường.
Như là viên đá quý vừa lau đi bụi bặm, chợt tản ra ánh sáng chói lóa, động một tý liền có thể thu hút ánh nhìn của người xung quanh.
Minh Dạ phát hiện sau khi cô bị mất trí nhớ, chính anh cũng không còn hiểu cô nữa rồi.
Trên người cô giống như có một lớp sương mù mờ ảo, khiến người ta không nhịn được mà mơ hồ.
Nhưng là người, càng là những thứ mình không biết, liền ôm sự tò mò hiếu kỳ, càng không thể tới gần, lại càng nóng lòng muốn biết.
Chuyển biến bất ngờ này của Lan San làm cho anh có chút trở tay không kịp.
Người phụ nữ một khäc trước còn hận không thể bò lên giường của anh, nói yêu anh đến chết, còn thề nếu chú rể không phải là anh thì sẽ không lấy chồng, giờ phút này lại nhìn anh như người xa lạ.
Nhưng lại mang theo một sự châm chọc nhàn nhạt...
Điểm này làm cho một Minh Dạ cao cao tại thương, bị một sự đả kích nhẹ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!