“Anh nhìn cái gì vậy?” Bạch Nhược Y phát hiện ánh mắt của Thẩm Đình Thâm càng ngày càng trở nên kỳ lạ.
Lông mày Thẩm Đình Thâm hơi nhướng lên, Bạch Nhược Y đích thực là một báu vật. Nên tất nhiên sẽ hấp dẫn không ít sự chú ý của những người đàn ông khác, điều này khiến cho Thẩm Đình Thâm vô cùng khó chịu. Người phụ nữ của mình lại bị nhiều người như vậy dòm ngó, nên Thẩm Đình Thâm cảm thấy mình cần phải giành lại.
Thậm chí Thẩm Đình Thâm còn nghĩ muốn giấu Bạch Nhược Y đi chỗ khác, để mỗi nụ cười, mỗi nét đẹp, mỗi cảm xúc vui buồn yêu ghét của cô đều2chỉ có một mình Thẩm Đình Thâm anh thấy được.
Bạch Nhược Y nhìn thấy Thẩm Đình Thâm suy nghĩ nhập tâm đến độ muốn xuất thần nên giơ tay lắc qua lắc lại trước mặt anh hỏi: “Thẩm Đình Thâm, anh đang nghĩ cái gì vậy?”
Bàn tay trắng như ngọc của cô bị Thẩm Đình Thâm nắm chặt trong lòng bàn tay anh: “Tôi đang suy nghĩ về câu trả lời mà em nói với Sở Vũ Triết, em thật sự không thích hoa hồng sao?”
Bạch Nhược Y nhún vai cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, rực rỡ: “Tất nhiên là không phải rồi, có cô gái nào không thích hoa hồng đâu chứ. Nói không thích đều là giá cả,7ai mà không thích lãng mạn...”
Chỉ là phải xem người tặng là ai mà thôi. Thẩm Đình Thâm buông tay Bạch Nhược Y ra, cuối cùng cũng khởi động xe. Vừa khởi động xe chưa được bao lâu, Thẩm Đình Thâm lại gọi điện thoại cho Trần Duệ.
“Làm cái gì, làm gì hả? Thẩm Đình Thâm con m* nó, cậu muốn làm gì đây?” Trần Duệ vừa nhận được điện thoại đã hướng vào đầu dây kia mắng to tên Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Đình Thâm cảm thấy bất đắc dĩ hỏi: “Cậu thường tặng hoa cho phụ nữ, vậy ở thành phố H này chỗ nào bán hoa tốt vậy?”
“Cậu là vì cái chuyện hư hỏng này mà đến làm phiền tôi1sao?” Trần Duệ bất mãn kêu to.
“Nếu cậu thấy tôi phiền, thì chỉ cần nói thẳng tên cửa tiệm là có thể cúp máy thôi.” Thẩm Đình Thâm đầy vẻ không kiên nhẫn nói.
Lời này khiến Trần Duệ nghẹn họng, buồn bực một hồi lâu mới chịu nói tên cửa tiệm: “Hoa Ngữ, chính là phía bên khách sạn Quốc Mậu, bên trên...” Cậu ta vừa nói xong địa chỉ, Thẩm Đình Thâm đã lập tức cúp máy.
Anh đạp chân chân ga, chạy thẳng đến cửa tiệm bán hoa. Bạch Nhược Y nhận ra đây không phải đường về nhà, nên kinh ngạc hỏi: “Anh muốn lái xe đi đâu thế?” Cô vừa dứt lời, Thẩm Đình Thâm đã dừng xe trước7cửa tiệm bán hoa. Bạch Nhược Y khó hiểu bước xuống xe với Thẩm Đình Thâm, cô híp mắt ngắm nhìn ánh nắng chiều tà, sau đó nhìn sang cửa hàng bán hoa. Trên bảng hiệu biết hai chữ Hoa Ngữ, còn có một vài đóa hoa nhỏ viền phía trước, trông thật khác biệt.
Bạch Nhược Y thoáng cái đã hiểu ý Thẩm Đình Thâm, cô quay đầu tính vào xe lại: “Anh dẫn tôi tới đây làm gì?”
Thẩm Đình Thâm kéo cánh tay mảnh khảnh của Bạch Nhược Y lại: “Một là em ngoan ngoãn đi vào theo tôi, hai là tôi ôm em vào.”
Bạch Nhược Y xấu hổ, cô biết rõ loại chuyện này Thẩm Đình Thâm nhất định có0thể làm ra được, thế nên cô đành phải ngoan ngoãn gật đầu, cùng đi vào cửa tiệm bán hoa với Thẩm Đình Thâm.
Vừa bước vào, cô liền nhìn thấy vô số loại hoa đang được bày bán bên trong, chúng được sắp xếp rất trật tự, không hề lộn xộn, cũng không hề dày đặc. Hàng hoa đầu tiên vừa lúc đến độ nở rộ xinh đẹp đầy rực rỡ, khiến người ta không biết nên chọn đóa nào mới tốt.
Thẩm Đình Thâm đi thẳng đến hàng để hoa hồng, nhẹ giọng nói với Bạch Nhược Y: “Tự em chọn đi, thích bao nhiêu tôi đều sẽ mua cho em.” Bạch Nhược Y bĩu môi, cảm thấy dáng vẻ này của Thẩm Đình Thâm rất ngốc. Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy Thẩm Đình Thâm thật đáng yêu, cũng rất hài hước.
Cô đi qua bên cạnh, nhìn quanh cửa hàng bán hoa, cuối cùng chọn vài cành hoa hồng nhạt.
Nhưng cô lại cảm thấy trong tay lại có chút đơn điệu, mấy đóa hoa hồng nhạt này nhìn sơ có chút giống với cô gái mới lớn, mới biết yêu, dù là lúc nở rộ nhất, cũng có vài cánh hoa hơi khép lại như đang xấu hổ. Chủ tiệm là một người phụ nữ gần 30 tuổi, dáng vẻ dịu dàng và hấp dẫn, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ tao nhã của một quý phu nhân. Cô ấy chậm rãi đi đến cạnh Bạch Nhược Y, nhận lấy những nhánh hoa hồng phấn trong tay Bạch Nhược Y, thuận tiện liếc mắt dịu dàng đánh giá cô: “Cô thật xinh đẹp.” Bạch Nhược Y mỉm cười đáp: “Cám ơn, tôi cảm thấy mấy nhánh hoa hồng này nhìn có hơi đơn điệu, phiền cô giúp tôi chọn hoa kết hợp với nhé.”
“Được thôi.” Chủ tiệm hơi mỉm cười, gương mặt cô ấy lộ ra vẻ từng trải, đầy đau thương nhưng lại yên tĩnh, dịu dàng.
Nói xong, chủ tiệm tiện tay cầm lấy vài nhánh hoa chấm bị thêm vào, khiển bó hoa trở nên sinh động hơn nhiều.
Ánh mắt Bạch Nhược Y sáng ngời, rất hài lòng về cách phối hoa của chủ tiệm, cô mừng rỡ nhận lấy bó hoa đã được phối hợp hoàn hảo: “Tôi rất thích, cám ơn cô.”
Nói xong, Bạch Nhược Y liền nhìn về phía Thẩm Đình Thâm, giơ bó hoa trong tay lên, hoạt bát nói: “Xong rồi, tôi muốn cái này.”
Nhưng Thẩm Đình Thâm lại nhìn không ra bó hoa kia có gì đặc biệt, anh nhíu mày khoanh tay, lạnh lùng nhìn bó hoa ít ỏi trong tay Bạch Nhược Y, bất mãn nói: “Chỉ mua một chút này thôi sao? Em lại xem thêm vài cái khác đi, mua càng nhiều càng tốt.” Chủ tiệm đứng chính giữa hai người bọn họ, bị dáng vẻ nóng vội muốn làm Bạch Nhược Y yêu thích của anh chọc cười.
Cô ấy giơ tay che miệng, nhỏ giọng cười: “Chào cậu, tôi là Lâm Nhã Đình, rất vui vì cậu có thể ghé qua quán nhỏ của tôi.”
Thẩm Đình Thâm hướng về phía Lâm Nhã Đình gật đầu, cười thân thiện: “Chào cô, cô có thể giúp tôi một việc hay không, khiến Bạch Nhược Y mua thêm nhiều hoa một chút?” Độ cong nơi khóe miệng Lâm Nhã Đình càng lớn hơn, không ngờ tới người đàn ông trông có vẻ lạnh lùng trước mặt, nội tâm lại đơn giản như đứa trẻ bình thường vậy.
“Có phải cầu trước giờ chưa từng mua hoa hồng tặng cho con gái hay không?” Lâm Nhã Đình nhẹ giọng hỏi. Bạch Nhược Y lập tức dựng đứng lỗ tai lên nghe, trong lòng cũng rất tò mò về câu trả lời của Thẩm Đình Thâm. Thẩm Đình Thâm lúng túng ho khan vài tiếng, trước kia lúc theo đuổi Kiều Ngữ Yên anh vẫn còn học trung học, nên không hề nghĩ đến chuyện tặng hoa. Bây giờ lớn rồi, người phụ nữ duy nhất trong lòng anh chính là Bạch Nhược Y, mà tình cảm của cả hai người lại luôn thay đổi bất chợt, nên anh chưa từng nghĩ tới việc này.
“Không có...” Thẩm Đình Thâm giả bộ bình tĩnh, nói xong liền nhíu mày.
Nghe được câu trả lời của Thẩm Đình Thâm, Lâm Nhã Đình và Bạch Nhược Y liếc nhìn nhau, ngầm hiểu ý mà nở nụ cười.