“Chị nghĩ sẽ không như vậy đâu, dù sao hai chúng ta đối với ba mẹ mà nói đã không còn giá trị gì nữa.” Chu Kỳ lạnh lùng cười nói, trong mắt mang đậm ý mỉa mai. “Chị... chị đừng như thế.” Chu Du nhíu mày, trong lòng cô ta, ba mẹ mặc dù có quá đáng đi nữa thì vẫn là người có công sinh dưỡng.
“Được rồi, em ở bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt, chị đi ngủ trước đây.” Chu Kỳ miễn cưỡng nói, không muốn trò chuyện với Chu Du nữa.
“Được, chị cũng nghỉ ngơi cho khỏe nhé.” Chu Du nhìn bình nước biển đang treo ngược, còn hai bình nữa, thật sự đúng là muốn ngủ một giấc.
Chu Kỳ cúp điện thoại, cũng không nghỉ ngơi mà2ngồi phía trước màn hình máy tính. Cô ta sửa ảnh Thẩm Đình Vũ và Bạch Nhược Y đang gần gũi cho thật rõ, sau đó dùng một tài khoản mới gửi cho Thẩm Đình Thâm. Bên kia, Thẩm Đình Thâm mới chuẩn bị tắt máy tan làm thì màn hình máy tính hiện lên một thông báo. Thẩm Đình Thâm nhẹ nhíu mày, không do dự quá lâu đã nhấn mở. Bên trong là mấy file hình đính kèm theo, Thẩm Đình Thâm nhấn mở. Khi nhìn thấy bức ảnh đầu tiên, sắc mặt Thẩm Đình Thâm lập tức tối sầm, cả người toát ra sự nguy hiểm. Trên tấm ảnh là một con đường núi, vào buổi tối, ánh đèn đường không đủ chiếu sáng gương mặt hai người, nhưng8chụp rất rõ.
Trong đó người phụ nữ đang dựa lưng vào lan can, đối diện là một người đàn ông.
Khuôn mặt người đàn ông có bốn năm phần tương tự với Thẩm Đình Thâm, trong tấm ảnh chỉ lộ ra một bên mặt, mang theo chút vui vẻ. Còn người phụ nữ kia, gió thổi làm mái tóc dài che đi nửa khuôn mặt xinh đẹp, không nhìn rõ biểu cảm.
Nhưng Thẩm Đình Thâm chỉ cần liếc mắt đã nhận ra cô gái kia, chính là Bạch Nhược Y. Thẩm Đình Thâm lập tức gọi điện cho Lý Lâm: “Tới đây.” “Hả? Thế nhưng tôi vừa tới tan sở mà, đã lái xe về nhà luôn rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói hoặc anh gửi mail cho tôi...” “Bây giờ2lập tức tới đây!” Giọng Thẩm Đình Thâm đã lạnh đến tột cùng, dù qua điện thoại, Lý Lâm cũng có thể cảm giác được một luồng khí lạnh từ sau lưng truyền tới.
Anh ta lập tức quay đầu xe, chạy thẳng tới công ty.
“Có chuyện gì?” Lý Lâm vô cùng lo lắng xông vào văn phòng Thẩm Đình Thâm. Thẩm Đình Thâm đang khoanh tay để trước bàn, đôi mắt đen sẫm như chim ưng chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
Lý Lâm thấy thế, liền đi thẳng đến cạnh chỗ anh, liếc mắt đã thấy ảnh chụp phía trên.
Lý Lâm âm thầm hít một hơi lạnh.
Mấy tấm ảnh này vừa vặn chụp được một cái tên, không đợi Thẩm Đình Thâm mở miệng phân phó, Lý Lâm đã híp2mắt, ghi lại địa chỉ email: “Tôi đã biết, tôi sẽ đi điều tra ngay bây giờ.” “Ngày mai khi đi làm, nếu anh còn chưa đưa kết quả cho tôi, anh cũng không cần tới làm nữa.” Thẩm Đình Thâm lạnh lùng nói, rồi đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Lý Lâm đứng trước máy tính, đau khổ gãi đầu: “Sớm không gửi, muộn không gửi.”
Ở một bên khác, Bạch Nhược Y cũng đã đến giờ tan làm, trong tay cô cầm theo mấy túi quần áo lớn. Mấy cái kia đều là chiến lợi phẩm khi đi dạo phố cùng với Chu Dụ, đương nhiên cũng có cả đồ Chu Dụ bỏ quên nữa. Bạch Nhược Y vất vả lắm mới đi đến được chỗ để xe, trên tay cầm đầy6túi quần áo, khiến cô rất khó để lấy chìa khóa. Cô đành phải để quần áo bên cạnh cửa xe, sau đó lấy chìa khóa ra. Còn chưa lấy được chìa khóa xe, mấy túi quần áo lớn đã bị người khác cầm chạy đi.
“Này!” Bạch Nhược Y hoảng sợ, lập tức đuổi theo người nọ. Người nọ ném mấy túi quần áo vào chỗ ngồi phía sau trên xe mình, sau đó mở cửa xe ra, quan sát Bạch Nhược Y: “Nếu muốn lấy lại đồ thì lên xe.” Khóe miệng Thẩm Đình Vũ cong lên, đuôi lông mày hơi nhướng, tia sáng lấp lánh nơi đáy mắt.
Bạch Nhược Y liếc mắt, còn tưởng có người giật đồ chứ, làm hai cô chạy một mạch tới đây: “Thẩm Đình Vũ, anh rốt cuộc muốn làm gì?” Thẩm Đình Vũ ngồi trên xe nhún vai, ngó đầu ra với vẻ lưu manh nói: “Tôi nhớ em lắm nên muốn cùng em đi ăn tối.”
“Trả để lại cho tôi!” Bạch Nhược Y đứng cạnh xe, vốn dĩ không hề có ý nghĩ muốn lên xe.
Cô cũng không muốn có quan hệ gì với Thẩm Đình Vũ, giọng nói mang theo chút không kiên nhẫn.
“Để tôi đưa em về.” Thẩm Đình Vũ nói, ánh mắt liếc qua chỗ ngồi sau xe: “Nếu em không lên xe, mấy bộ đồ kia tôi có thể cầm đi cho mấy cô gái khác rồi.”
“Anh! Anh đừng có quá đáng! Anh làm vậy là cướp bóc đó có biết không!” Bạch Nhược Y thật sự giận, mấy bộ đồ kia tiêu mất của cô cả tháng lương đấy, cô tất nhiên sẽ không cam lòng cứ như vậy mà bỏ đi.
“Vậy em lên xe đi.” Thẩm Đình Vũ nhếch miệng, lưu lạc trong đám phụ nữ lâu như vậy, cậu ta biết rõ quần áo với phụ nữ mà nói có ý nghĩa thế nào. Bạch Nhược Y mím chặt môi, ánh mắt xuyên qua Thẩm Đình Vũ nhìn mấy túi quần áo để ở ghế sau xe cậu ta. Do dự hồi lâu, cô mới không tình nguyện lên xe. Vừa thắt xong dây an toàn, Bạch Nhược Y liền chỉ vào Thẩm Đình Vũ cảnh cáo: “Tôi cho anh biết, tôi sẽ không đi ăn cơm với anh đâu, mau đưa tôi về nhà!”
“Được thôi, nguyện cống hiến sức lực vì em.” Khóe mắt Thẩm Đinh Vũ khẽ nhếch, để lộ hàm răng trắng, dáng vẻ tươi cười kia trong lơ đãng lộ ra vẻ hấp dẫn.
Xe đã chạy được nửa đường, đèn ven đường theo thứ tự chiếu sáng, cả thành phố H chính thức bước vào ban đêm. “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?” Bạch Nhược Y khoanh tay, nhìn từ trên xuống dưới Thẩm Đình Vũ. Khóe miệng cậu ta khẽ nhếch lên, giống như đang rất vui vẻ, đối với câu hỏi của Bạch Nhược Y, cậu ta không trả lời.
“Thẩm Đình Vũ, đừng thừa nước đục thả câu, nói mau.” Bạch Nhược Y chống tay lên ghế, muốn nhìn ra cái gì đó từ trong đôi mắt Thẩm Đình Vũ.
Nhưng cậu ta không nói lời nào, để Bạch Nhược Y tùy ý đoán, dù sao cậu ta cũng rất vui, dáng vẻ thể hiện ra một loại cao thâm thần bí. Mà dáng vẻ này của cậu ta lại khiến cho Bạch Nhược Y cảm thấy lo lắng.
Cô thậm chí còn cảm nhận được mắt phải mình đang giật, giống như sắp sửa xảy ra việc gì đó không tốt. Bạch Nhược Y cảnh giác, nhìn thoáng qua đường đi, cô phát hiện ra đây không phải đường về nhà! “Thẩm Đình Vũ! Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Bạch Nhược Y nhíu mày, bắt đầu thấy bất an. “Tôi sẽ không làm gì với em đâu.” Thẩm Đình Vũ thấy Bạch Nhược Y có hơi hoảng loạn, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói.