Chờ sau khi tỉnh táo, cô đột nhiên xoay người ngồi dậy, xuống giường đi rửa mặt. Cứ như Thẩm Đình Thâm trong phòng hoàn toàn không tồn tại. Chờ sau khi Bạch Nhược Y rửa mặt đi ra, cô vừa tiện tay vén tóc của mình, vừa đi thẳng ra ngoài. Thẩm Đình Thâm xuống giường, đi theo sau lưng Bạch Nhược Y, “Em... Hôm nay không ở nhà ăn sáng sao?”
Bạch Nhược Y đã đi tới trước cửa, đang thay giày.
Trên mặt của cô không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng người sáng suốt vừa nhìn cũng biết cô vẫn còn đang giận Thẩm Đình Thâm. Thẩm Đình Thâm nhíu chặt mày, do dự một hồi mới lên tiếng nói, “Em không nên đối với tôi như vậy, tôi chỉ muốn biết tấm ảnh của em và Thẩm Đình Vũ là chuyện2như thế nào mà thôi.” Nghe nói như thế, đôi môi anh đào của Bạch Nhược Y lạnh lùng nhếch lên, cô giương mắt nhìn anh.
Trong ánh mắt đó chứa đựng sự lạnh lùng và xa cách làm cho cổ họng Thẩm Đình Thâm căng thẳng. Lúc anh cho rằng Bạch Nhược Y muốn mở miệng nói gì đó thì cô lại tiếp tục cúi đầu mang giày vào chân, sau khi mang xong lập tức cầm túi lên đi ra ngoài.
Yết hầu Thẩm Đình Thâm khẽ trượt, đôi chân dài đó rõ ràng ra vẻ muốn đi về phía trước một bước, nhưng sau khi bước xuống lại là tư thế xoay người.
Anh lạnh lùng xoay người, cả người tản ra khí lạnh làm cho người ta hít thở không thông. Nhưng anh nghĩ lại, người hãm hại Bạch Nhược Y còn chưa có8tra được, để tự cô đi làm anh vẫn không yên lòng, hơn nữa tối hôm qua là Thẩm đình Vũ đưa cô trở về, xe của cô vẫn ở công ty.
Lúc Bạch Nhược Y đứng ở ven đường đón xe, bởi vì bây giờ còn quá sớm, chưa tới 7 giờ, nên cô hoàn toàn không thấy taxi đi qua, cô mở app điện thoại di động ra cũng không tìm thấy gần đây có xe. Mùa đông giá rét đang đến, gió lớn thổi tới mang theo rét lạnh thấu xương, Bạch Nhược Y rụt cổ một cái, không ngừng nhìn quanh. Một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi đi tới, xe còn chưa đến gần Bạch Nhược Y đã nhận ra đây là xe của Thẩm Đình Thâm.
Xem ra chiếc xe mới vừa được rửa sạch, lúc nào cũng sáng chói2mắt, thu hút ánh nhìn trên đường.
Chiếc xe hơi chậm rãi giảm tốc độ ở trước mặt Bạch Nhược Y, sau đó cửa kính xe từ từ hạ xuống, giọng nói lạnh lùng và hơi kiêu ngạo của anh truyền đến, “Tôi đưa em đi làm.”
Bạch Nhược Y di chuyển qua bên cạnh vài bước, tiếp tục nhìn xe cộ qua lại, thử xem có thể đón được một chiếc taxi hay không. Thẩm Đình Thâm không bá đạo như thường ngày, anh ngồi ở trong ghế lái, thong thả đốt một điếu thuốc. Khép hờ hai mắt, ánh mắt anh xuyên thấu qua cửa sổ xe dừng lại trên người Bạch Nhược Y, cơ thể mảnh mai đó của cô đón lấy gió lạnh, dáng vẻ nhìn quanh hai bên muốn đón xe, rõ ràng cô vẫn bướng bỉnh như vậy. Đối với cái2tính này của cô, Thẩm Đình Thâm vừa cảm thấy đáng yêu, vừa cảm thấy phiền muộn. Nửa điếu thuốc cháy hết, trước mặt Thẩm Đình Thâm đã ngập khói thuốc màu trắng, anh dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại trong gạt tàn thuốc. Anh tiếp tục khởi động máy, dứt khoát chạy qua trước mặt Bạch Nhược Y mà đi. Chiếc xe màu đen nhanh chóng xẹt qua giống như sao bằng mùa hè làm cho người ta không kịp phản ứng. Bạch Nhược Y đứng ở ven đường, trừng mắt nhìn, cũng không nghiêng đầu nhìn xe của Thẩm Đình Thâm. Nhưng cô biết bây giờ người trong xe đang có vẻ mặt gì. Cô lại đột nhiên cảm giác tim mình thắt lại, cảm giác tủi thân không hiểu được giống như cơn thủy triều bao quanh cô thật sâu. Không6lâu sau, một chiếc taxi chậm rãi ngừng lại ở trước mặt Bạch Nhược Y, tài xế trong xe ngó đầu ra nhìn Bạch Nhược Y, “Cô gái, lên xe không?”
Bạch Nhược Y liếc mắt liền thấy trong xe ngoài tài xế ra, tay lái phụ có một người, chỗ ngồi phía sau cũng còn có một người.
Tài xế nhìn thấy Bạch Nhược Y do dự, nhếch môi cười cười hì hì, “Cô gái, cô xem xem cô ăn mặc mỏng manh như vậy, thời tiết hôm nay rất lạnh, hơn nữa bây giờ lại quá sớm. Nếu cô muốn đợi một chiếc xe taxi không có ai, đoán chừng còn phải đợi thêm nửa tiếng, cho nên chấp nhận một chút, đi chung với hai người này một lát.”
Lông mày nhỏ của Bạch Nhược Y nhíu lại thật chặt, gió lạnh càng lúc càng lớn, còn tạo thành từng tiếng rít, mỗi lần thổi tới đều sẽ khiến cho Bạch Nhược Y lạnh run lẩy bẩy. Cô giương mắt tinh tế quan sát hai vị khách khác trên xe, một người đàn ông chừng 50 tuổi, người đàn ông còn lại hơn hai mươi tuổi, thoạt nhìn đều giống như vội vàng đi làm.
“Cô ấy không lên đây thì thôi đi, chúng tôi còn vội đi làm đấy, tài xế, đi nhanh đi.” Người đàn ông hơn hai mươi ngồi ở ghế cạnh tài xế không nhịn được mà thúc giục.
“Được rồi... đưa tôi đến toà nhà thương mại trên phố phía đông là được.” Bạch Nhược Y thật sự là không chịu nổi gió lạnh, đành phải gật gật đầu chui vào chỗ ngồi phía sau.
Cô mới vừa ngồi xuống, tài xế lập tức khoá cửa xe lại. Chỉ nghe một tiếng “Két”, Bạch Nhược Y giật mình, đưa mắt nhìn tài xế. Nhưng cô cũng không có suy nghĩ gì nhiều, lúc lái xe khóa cửa rất bình thường mà...
Cũng không lâu lắm, Bạch Nhược Y phát hiện con đường này không phải đi phố phía đông, ban đầu cô còn tưởng rằng tài xế đưa khách đến công ty trước, nhưng vẫn bất mãn, “Nếu anh đã có người khách đi hướng bên này, rõ ràng tôi không thuận đường, anh cũng nói với tôi một câu chứ.” Nếu như vậy, còn không bằng cô chờ ở ven đường nửa tiếng.
Tài xế không để ý tới cô, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Hơi thở của Bạch Nhược Y hơi chậm lại, cô đột nhiên quay đầu qua nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình, anh ta cũng nghiêm mặt, cả người lộ ra hơi thở lạnh buốt.
“Rốt cuộc các người là ai?” Bạch Nhược Y kịp phản ứng, cô xoay người vặn cửa xe, những cửa xe đã sớm bị khóa, không có tài xế mở khóa, làm sao cô mở ra được. “Các người muốn làm cái gì!” Bạch Nhược Y ôm túi ở trước ngực, dịch cơ thể vào trong góc chỗ ngồi phía sau, ánh mắt luôn nhìn qua nhìn lại ba người bọn họ. Cô hốt hoảng mà lại không biết làm sao, tựa như một con thỏ nhỏ sắp bị làm thịt. Ba người bọn họ người nào cũng không thèm liếc mắt nhìn Bạch Nhược Y một cái, mặc cho mình cô hốt hoảng. Bạch Nhược Y nuốt một ngụm nước bọt, lập tức muốn gọi điện thoại cho Thẩm Đình Thâm. Mới vừa lấy điện thoại di động ra, người đàn ông 50 tuổi ngồi ở bên cạnh cô đã đoạt lấy điện thoại di động, ném thẳng ra ngoài cửa sổ.