Cố Thần Trạch không ngờ Thẩm Đình Thâm lại ra tay lấy hành lý trong tay mình, nên trông đầy bất mãn.
Chu Du học theo dáng vẻ của Thẩm Đình Thâm, cô cũng nhìn Cố Thần Trạch với vẻ ghét bỏ. Bạch Nhược Y mặc một bộ váy trắng, trên đầu đội chiếc mũ màu trắng, còn đeo khẩu trang, che cả người kín mít. Thẩm Đình Thâm giơ tay đặt lên vai Bạch Nhược Y rất tự nhiên, kéo cô lên máy bay trước. Chu Dụ mặc chiếc áo da ngắn, bên dưới là chiếc quần bó sát, ôm lấy phần hông của cô.
Cố Thần Trạch đã quen thấy cô mặc đồ rộng, bắt gặp một Chu Dụ bụi bặm như vậy thì có một thoáng thất thần.
Chu Du cong môi cười đắc ý, đẩy hành lý của mình đến trước mặt2Cố Thần Trạch, cô bước trên đôi giày cao gót mười centimet với khí chất nữ vương.
Trước khi đi, cô còn không quên châm chọc Cố Thần Trạch, “Nếu anh đã lấy việc cầm hành lý giúp phụ nữ làm niềm vui như thế, vậy hành lý của tôi phiền anh nhé.” Nhìn vali hành lý di chuyển đến trước mặt mình, Cố Thần Trạch nhíu mày, hét lên với bóng lưng Chu Du, “Cô qua đây cho tôi, còn lâu tôi mới cầm hành lý giúp cô!”
Nhưng Chu Du đã sớm lên máy bay rồi, căn bản không nghe thấy lời Cố Thần Trạch nói.
Trần Duệ ôm vali hành lý của mình đi qua bên người Cố Thần Trạch, khóe miệng vương ý cười nói, “Chậc chậc chậc, cậu xem cậu đi, chẳng ga lăng tẹo gì cả, chả trách không có8bạn gái.” Dứt lời, cậu ta cũng bước lên máy bay. Cố Thần Trạch bày ra tư thế muốn đánh Trần Duệ, “Cậu ga lăng thì cậu cầm lên giúp cô ta đi.”
Trần Duệ nghe vậy bèn ôm vali hành lý của mình chạy như bay.
Cố Thần Trạch im lặng thở dài, nhìn vali hành lý trước mặt, lòng không cam tình không nguyện kéo vali hành lý lên máy bay. Anh ta lên máy bay, thấy Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm ngồi một hàng.
Trần Duệ cùng một người đẹp tóc vàng ngồi một hàng. Trần Duệ đã triển khai cuộc tấn công dữ dội, dùng vốn tiếng Anh không mấy phong phú của mình kể câu chuyện tiếu lâm mặn cho người đẹp nghe rồi. Ở giữa chỉ có một chỗ trống cạnh Chu Du, còn Chu Du đã ngồi2bên trong, cầm cuốn sách trên tay và bắt đầu đọc.
Cố Thần Trạch chỉ đành ngồi bên cạnh Chu Du, “Chuyện gì đây, tại sao chỉ có ghế trống bên cạnh cô?”
Nghe thấy giọng điệu oán giận của Cố Thần Trạch, Chu Dụ rất khó chịu. Cô gấp mạnh cuốn sách trong tay lại, trừng mắt nhìn anh ta, “Anh sẽ không tưởng là tôi cố ý để lại vị trí cho anh đấy chứ?” “Rõ ràng xem tình hình trước mắt thì là như vậy.” Cố Thần Trạch vừa thắt dây an toàn vừa nhún vai. Tuy anh ta cũng không trông mong mình có thể ngồi cạnh Bạch Nhược Y, nhưng cũng không muốn ngồi một chỗ với Chu Dụ, thà ngồi với Trần Duệ còn tốt hơn. Dẫu sao họ còn phải bay mười mấy tiếng. Trong lòng Chu Du2vừa thấy tức vừa thấy buồn cười, cố “hừ hừ” hai tiếng, “Vốn dĩ tôi ngồi cùng Trần Duệ, một mình anh ngồi hàng sau. Nhưng Trần Duệ vừa ngồi xuống đã phát hiện người đẹp ở hàng sau nên chạy tót đi ngồi chỗ của anh rồi, tôi có muốn cũng chẳng ngăn nổi.” Trần Duệ chết tiệt này, Cố Thần Trạch thầm mắng trong lòng. Sau khi biết mình không có lý, Cố Thần Trạch cũng không tranh cãi với Chu Dụ nữa, anh ta đeo bịt mắt rồi ngủ. Nhưng chuyện đó khiến Chu Dự tức điên, tên này rốt cuộc sao vậy hả!? Biết mình sai mà chẳng nói một câu xin lỗi nào ư! Bạch Nhược Y ngồi hàng trước với Thẩm Đình Thâm, tâm trạng rất tốt.
Thẩm Đình Thâm dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn Bạch Nhược6Y đăm đăm.
Tầng mây bên ngoài trông như có thể chạm vào, ánh sáng dịu nhẹ xuyên vào qua ô cửa sổ. Thẩm Đình Thâm có thể nhìn thấy lông tơ nhỏ mềm trên má Bạch Nhược Y, chỉ là chiếc khẩu trang trông có vẻ rất không phù hợp.
Thẩm Đình Thâm không nhịn được mà vươn tay lén kéo lòng bàn tay Bạch Nhược Y khiến cô giật nảy mình, suýt làm đổ cốc cà phê trên bàn.
Bạch Nhược Y nhíu đôi mày mảnh, bảo anh đừng như vậy.
Thẩm Đình Thâm chỉ đành chán nản thu tay về, bĩu miệng không vui, trông rất trẻ con. Khóe miệng Bạch Nhược Y dưới lớp khẩu trang đã trộm nét cười. Cô biết bây giờ lòng mình có Thẩm Đình Thâm, nhưng cô vẫn chưa biết nên đón nhận anh ra sao.
Giữa hai người mãi mãi có một đường ngắn, dù thế nào Bạch Nhược Y cũng không vượt qua được. Hơn nữa bây giờ cô vẫn chưa nghĩ nhiều như thế, cô chỉ muốn vui vẻ nghỉ dưỡng cho khuây khỏa mà thôi.
Đã quá nhiều năm chưa từng thư thái, cô rất chờ mong chuyến nghỉ dưỡng lần này. Nháy mắt, ánh sáng ngoài cửa tối dần, màn đêm buông xuống tựa như chỉ trong thoáng chốc. Máy bay yên lặng đến đáng sợ, chỉ thi thoảng có tiếng ngày của người khác, nhưng không quá lớn.
Bạch Nhược Y cũng tựa vào lưng ghế rồi ngủ thiếp đi, Thẩm Đình Thâm khẽ khàng để đầu cô dựa vào vai mình.
Bạch Nhược Y đương nhiên liền tựa lên vai Thẩm Đình Thâm, anh hơi nghiêng đầu qua là có thể ngửi thấy mùi tóc cô.
Nơi bả vai anh cũng thấm nhiệt độ của cô, cánh môi mỏng của Thẩm Đình Thâm khẽ cong lên, đôi mắt đen thẫm dần khép lại, cùng cô tiến vào cõi mộng.
Cố Thần Trạch ở hàng sau cũng đã ngủ, ngửa đầu tựa vào lưng ghế, hé miệng ra.
Chu Du luôn phải đề phòng Cố Thần Trạch sẽ chảy nước dãi, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm sườn mặt anh ta. Thực ra trong khuôn mặt anh ta rất đẹp trai, chỉ cần không mở miệng nói chuyện thì vẫn khiến người ta nhìn mà thấy bổ mắt. Chu Du bất tri bất giác dựa gần về phía cơ thể Cố Thần Trạch, ánh mắt dần mang theo chút si mê. Mà đúng vào lúc này, đầu Cố Thần Trạch đột ngột nghiêng qua, tựa thẳng vào vai Chu Dụ. Chu Du cảm thấy tim mình giật thót, đến hít thở cũng không dám hít thở mạnh. Cô từ từ nghiêng đầu qua, rủ mắt nhìn đỉnh đầu Cố Thần Trạch. Cô giơ tay chọc nhẹ vào khuỷu tay Cố Thần Trạch, nói khẽ, “Này! Cố Thần Trạch, anh điên rồi à?” Lời vừa dứt, Cố Thần Trạch trong giấc mơ chỉ cảm thấy bị người khác chọc rất phiền bèn giơ tay túm chặt lấy tay Chu Dụ. Để đề phòng bàn tay đó quấy nhiễu giấc mơ của mình, Cố Thần Trạch liền một mực nắm chặt. Chu Du căng thẳng nuốt nước bọt, cảm thấy trái tim sắp vọt ra khỏi cổ họng luôn rồi. Còn bàn tay bị nắm của cô có thể cảm nhận rõ nhiệt độ từ lòng bàn tay anh ta. Cô vốn muốn rụt vai về để Cố Thần Trạch tỉnh lại. Nhưng lòng cô chợt xao động, vậy nên Chu Du để mặc Cố Thần Trạch gối lên vai mình, nắm tay mình. Trong bầu trời đêm tối tăm, máy bay lướt nhanh qua tầng mây đen. Mọi người trong máy bay dần chìm vào giấc mộng say. Ngủ ngon nhé!