Chỉ cần Thẩm Đình Thâm mở miệng đồng ý, vậy sẽ không còn vấn đề gì nhiều.
Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Đình Thâm lóe sáng. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ nghe lời ông Thẩm chụp ảnh gia đình được mấy lần, thì hình như anh chưa từng chụp tấm nào khác.
Anh... không biết chụp ảnh. “Ừm, đề nghị hay đấy, lúc trước khi chúng ta đi nướng thịt với đi bơi ấy, tôi cũng muốn chụp lại mấy tấm hình” Chu Dụ gật đầu, chụp lại mấy tấm hình lưu niệm là tốt nhất. Sau này nhớ lại khi ở cùng với Cố Thần Trạch, còn có mấy tấm hình làm kỉ niệm. Ánh mắt Cố Thần Trạch nhìn Chu Dụ đầy2vẻ cưng chiều, sau khi ở cùng với Chu Du, anh càng nhìn cô càng thấy thuận mắt.
Mọi người đều không có ý kiến, chỉ đợi Thẩm Đình Thâm mở miệng thôi. Nhưng Thẩm Đình Thâm luôn buồn bực cúi đầu ăn cơm, cũng không để ý đến ánh mắt mong đợi của bọn họ. Chỉ riêng Bạch Nhược Y khác với những người kia, cô chậm rãi nuốt thức ăn, thỉnh thoảng nhìn nấm trong súp gà.
Đây là nấm dại mà Trần Duệ hái được trong cánh rừng, đã đưa Cố Thần Trạch xác nhận là có thể ăn được, lúc đó Bạch Nhược Y vô tình nghe được Cố Thần Trạch nói loại nấm này có giá trị dinh dưỡng rất cao.
Bạch8Nhược Y cũng không suy nghĩ nhiều, gắp nấm bỏ vào bát Thẩm Đình Thâm, động tác lưu loát mà tự nhiên.
Ba người kia trợn mắt há hốc mồm, không khỏi hít một hơi lạnh.
Nhớ lại mấy hôm nay, Bạch Nhược Y hóa thân thành Florence Nightingale*, chăm sóc chu đáo cho Thẩm Đình Thâm. Giờ Thẩm Đình Thâm đã khỏi rồi, Bạch Nhược Y rõ ràng vẫn đối xử tốt với anh như vậy.
(*) Florence Nightingale (12 tháng 5 năm 1820 – 13 tháng 8 năm 1910), còn được tưởng nhớ là Người phụ nữ với cây đèn, là người sáng lập ra ngành y tá hiện đại và là một nhà thống kê y tế.
Thẩm Đình Thâm mơ hồ nhếch khóe môi6mỏng, gắp lấy nấm mà Bạch Nhược Y cho anh ăn: “Được, ăn xong thì đi chụp ảnh.” “Yes sir, đến lúc đó tôi sẽ chụp riêng cho cậu cùng Bạch Nhược Y hai tấm!” Trần Duệ cười hì hì, dùng ánh mắt mờ ám liếc qua Bạch Nhược Y cùng với Thẩm Đình Thâm. Bữa cơm này ăn hết hai tiếng đồng hồ. Trần Duệ mới vừa ăn no, đã phấn khởi vỗ vai Thẩm Đình Thâm: “Xong rồi, chúng ta đi ra sau rừng chụp mấy tấm đi, sau đó lại đến bờ biển chụp mấy tấm.” Một đoàn người tiến về hướng khu rừng, năm người đứng cạnh nhau chụp cùng một tấm. Trần Duệ cô đơn đứng chính giữa, khoảnh3khắc máy ảnh lóe lên, cậu ta trợn trắng cả mắt. Cậu ta thầm nghĩ c**, hai người anh em trái phải đều có mỹ nữ ôm ấp, chỉ có cậu ta là người đàn ông độc thân ở giữa! Họ quay người đi về phía bờ biển, sóng biển nhẹ nhàng vỗ lên bờ biển, gió biển lại vừa nhẹ vừa ấm áp, mang theo nước biển ướt mặn và ánh mặt trời ấm áp, vỗ vào trên mặt trên người, rất thoải mái.
Chu Du đi đến cạnh Trần Duệ, nhìn xuống ảnh chụp trong máy chụp ảnh trên tay Trần Duệ: “Tôi nói này, năm người chúng ta tách ra, chụp hai người chung một tấm, thế nào?”
“Được thôi, chỗ kia có5một khối đá lớn, chúng ta đứng đó chụp đi, ánh sáng cũng tốt.” Trần Duệ xoay máy ảnh, đi về hướng bên kia. Chu Du kéo tay Cố Thần Trạch nhanh chóng chạy trước: “Nhanh lên, chúng ta chụp chung trước một tấm.” “Gấp cái gì, chụp hình tốn bao nhiêu thời gian đâu?” Cố Thần Trạch bất đắc dĩ cười, nhưng bước chân vẫn chạy đuổi theo Chu Dụ.
“Đến đây, Trần Duệ, chụp cho chúng tôi trước một tấm đi.” Chu Dụ kéo tay Cố Thần Trạch, cười tuyệt đẹp, thản nhiên nhìn vào máy ảnh. Ánh mặt trời giữa trưa chiều lên bóng dáng hai người, hai người đều xinh đẹp thu hút, cười rộ lên càng khiến người ta hoa mắt. Sau khi chụp xong, Chu Du khẽ đẩy Cố Thần Trạch ra, quay qua gọi Bạch Nhược Y: “Đến đây, chúng ta cùng chụp một tấm nào.” Bạch Nhược Y cười thản nhiên, nghĩ đến mấy hôm nay trôi qua thật thoải mái.
Cô đi về phía Chu Du, Chu Dụ giơ tay nắm bả vai Bạch Nhược Y. Hai cô gái đều tay dài chân dài, dáng người cao ráo, ánh nắng chiếu lên người khiến bóng của cả hai đổ trên mặt đất, không phân cao thấp.
Trần Duệ chụp cho hai người mấy tấm liền, nhịn không được “chậc, chậc” vài tiếng: “Vóc dáng hai người cũng đẹp quá đấy, tôi phải lưu lại vài tấm ảnh cho mình mới được.”
Chớp mắt hai người họ đã làm đủ tư thế để chụp lại, chủ yếu là Chu Dụ làm ra mấy động tác kỳ lạ, cổ quái, còn Bạch Nhược Y chỉ phụ trách mỉm cười. “Được rồi, tôi chụp xong rồi, Thẩm Đình Thâm, anh qua đây.” Chu Du đi ra ngoài, vẫy tay với Thẩm Đình Thâm, trong đôi mắt lộ ra vui vẻ và tinh quái khi nhìn Thẩm Đình Thâm đến. Thẩm Đình Thâm lạnh nhạt nhíu mày, một tay bỏ trong túi, chậm rãi đi đến chỗ Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y nhìn bóng dáng cao ráo kia đang đi về phía mình, trong thoáng chốc chợt nhớ tới một năm trước lúc cùng Thẩm Đình Thâm chụp ảnh trên giấy kết hôn.
Khi đó cô mặc áo cưới đứng trong tiệm chụp ảnh, gọi cho Thẩm Đình Thâm vài cuộc điện thoại, nhưng anh đều không muốn đến. Kết quả ảnh chụp chung của hai người là ảnh ghép, ảnh của Thẩm Đình Thâm được cắt nối từ mấy tin tức tai tiếng trên báo, nhớ lại cũng thật buồn cười và mỉa mai.
Đợi cô phục hồi tinh thần lại, Thẩm Đình Thâm đã đứng cạnh cô, gương mặt anh sáng sủa điển trai, môi mỏng lạnh nhạt.
Cho dù anh không chụp ảnh, dù đứng ở đâu đi nữa, anh đều có thể trở thành phong cảnh chói mắt trong mắt mọi người. “Hai người đừng có đứng nghiêm như vậy có được không, Bạch Nhược Y, cô choàng tay qua Thẩm Đình Thâm đi!” Trần Duệ cầm máy ảnh, nhìn hai người đầu gỗ kia mà không chịu nổi. Thật ra không phải Bạch Nhược Y không biết chụp ảnh, chỉ là cô không biết Thẩm Đình Thâm sẽ tức giận hay không, nếu như cô tự tiện kéo tay anh, nếu anh né ra không phải sẽ rất xấu hổ hay sao? Bạch Nhược Y ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Đình Thâm, ánh mắt hỏi ý anh. Chỉ thấy Thẩm Đình Thâm giơ tay ra, ôm Bạch Nhược Y vào lòng, cằm nhẹ nhàng tựa trên tóc cô, nghe mùi hương trên tóc cô, dịu dàng mở miệng: “Đồ ngốc.”
Trong nháy mắt đó, Bạch Nhược Y suýt chút đã ôm lấy Thẩm Đình Thâm, nước mắt muốn chảy ra không ngừng lại được. Mấy hôm nay, Thẩm Đình Thâm chủ động nói chuyện với cô, hơn nữa còn dùng giọng điệu dịu dàng như vậy. Trần Duệ tranh thủ chụp lại khoảnh khắc này, ảnh được chụp lại, sóng đánh vào tảng đá phía sau bắn lên rất cao, văng lên những giọt nước lóe ra thứ ánh sáng như kim cương, khiến dáng người cả hai càng thêm xinh đẹp.