“Dạ... Mẹ hỏi chuyện này làm gì ạ?” Thẩm Đình Thâm gói xong mấy chiếc sủi cảo, anh cầm khăn lông lau bột dính trên tay mình. “Mẹ thì làm gì chứ? Con xem con đã lớn thế rồi, vậy mà không chịu lập gia đình.” Đa số người lớn tuổi đều như vậy, nói tới nói lui rồi cũng thúc giục chuyện kết hôn. Thẩm Đình Thâm khẽ cau mày, anh không muốn nhắc chuyện này với mẹ. “Con qua đây, theo ba vào phòng làm việc.” Một giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên ở cửa nhà bếp. Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Đình Thâm trầm xuống, anh không cần quay đầu lại cũng biết đó là ai. “Mẹ, con tới phòng làm việc trước đây.” Thẩm2Đình Thâm nói một câu với mẹ mình rồi xoay người, đuổi kịp bước chân Thẩm Thanh Du. Thẩm phu nhân nhìn theo bóng hai ba con đã đi xa, bà chỉ biết lắc đầu: “Cái tinh ngang ngược giống nhau như đúc.” Tiếng bước chân hai người lên lầu vô tình trở nên đồng bộ, từng tiếng “đát đát” vang lên vừa giống máy móc đồng nhịp vừa giống khúc hát trong nghiêm.
Thẩm Thanh Du đi vào phòng làm việc, ngồi thẳng xuống chiếc ghế dựa bọc da thuộc về mình. Hành động gập đôi tay lại rồi đặt lên bàn của ông ta đã toát ra áp lực lớn. Thẩm Đình Thâm cũng không câu nệ. Anh tùy ý ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, nhưng lại không dám8tùy tiện bắt chéo chân.
“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Đình Thâm lên tiếng trước, phá vỡ cục diện bế tắc. Giọng nói lành lạnh trong trẻo của anh vang vọng khắp phòng làm việc yên tĩnh giống như dây đàn được gảy lên. Thẩm Thanh Du không biểu thị cảm xúc, nhưng cặp mắt sắc bén tựa chim ưng kia lại nhìn chằm chằm vào anh: “Lần này con đến đảo nhỏ với ai?”
Thẩm Đình Thâm hơi nhướng mày, thầm nghĩ đây chẳng phải câu mà ba mẹ thường hỏi khi dạy dỗ đứa con mười mấy tuổi phản nghịch đó sao? Thế mà năm anh mười mấy tuổi, Thẩm Thanh Du chưa từng hỏi tới, lại hỏi khi anh đã lên hai mươi mấy tuổi, có phải hơi giống kiểu6làm ra vẻ không?
“Ba hỏi chuyện ấy làm gì?” Thẩm Đình Thâm cúi đầu xuống, đưa tay vén tóc lòa xòa trên trán.
“Sao? Ba không được hỏi à?” Thẩm Thanh Du cực kỳ không thích con trai dùng giọng điệu kia nói chuyện ngay trước mặt mình: “Nhìn thẳng vào ba!”
Nghe vậy, Thẩm Đình Thâm mới ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn mặt Thẩm Thanh Du. Anh kiềm chế vẻ lười biếng ngày thường: “Ba có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng.”
“Hừ.” Thẩm Thanh Du cất tiếng cười lạnh: “Con biết chuyện ba sắp nói không hay nên không bình tĩnh được à?” “Nói đi.” Lông mày sắc bén của Thẩm Đình Thâm cau lại, tự anh làm nên chuyện, làm sao có thể không chột dạ.
“Con3và Bạch Nhược Y ở bên nhau đã gây nên bao nhiêu scandal rồi? Chưa đủ khiến ba mất mặt à? Bây giờ con còn vì cô ta mà nhờ cả đám người xã hội đen, con đã làm gì Hạ Tiểu Tiểu hả?” Thẩm Thanh Du cực kỳ không thích Thẩm Đình Thâm qua lại với xã hội đen. Tuy Thẩm gia kinh doanh lớn được như vậy có liên quan tới quan hệ giữa Thẩm Đình Thâm và xã hội đen, nhưng Thẩm Thanh Du chỉ muốn làm ăn theo kiểu chính phái. Mắt Thẩm Đình Thâm lóe lên cái nhìn độc ác, anh nghĩ mình chẳng hề làm chuyện quá đáng với Hạ Tiêu Tiêu.
Anh chỉ bảo người bên xã hội đen ngầm "chăm sóc" cô ta một5chút mà thôi, với lại không có việc gì cũng đập cho cô ả một trận; vậy mà đến nỗi khiến ba trịnh trọng nói với mình chuyện của cô ta sao?
Thẩm Thanh Du thấy Thẩm Đình Thâm mãi không nói chuyện, ông ta nói tiếp: “Mấy hôm trước, con thu hồi toàn bộ tài nguyên vốn được tài trợ cho Hạ Tiêu Tiêu, khiến cô ta từ ngôi sao hạng một tuột xuống hạng ba. Con có biết lượng tài nguyên mà chúng ta đầu tư vào cô ta, liệu có thể lấy lại được mấy phần chứ? Chúng ta là người làm ăn, ba không cho phép con tán gia bại sản như vậy.” “Vậy thì đã sao? Con tiện tay mở thêm một công ty là vãn hồi được, ba sẽ không lấy chút chuyện nhỏ ấy để dạy con chứ?” Thẩm Đình Thâm không hiểu, món tiền nhỏ ấy có là gì với Thẩm Thanh Du.
“Phải, chút chuyện nhỏ không là gì cả, nhưng con lại giao phương án hợp tác với chính phủ cho Bạch Nhược Y. Con có biết hạng mục đó lớn đến đâu không? Mấy công ty tranh giành với cô ta, có công ty nào không bằng cô ta chứ?” Thẩm Thanh Du tiếp tục trách tội Thẩm Đình Thâm. Thời gian qua, ông ta vừa khéo đến xem tình hình công ty, thấy những hạng mục gần nhất và hành vi việc làm của con trai, suýt chút nữa đã khiến ông ta tức chết.
Tuy sản nghiệp Thẩm gia rộng lớn nhưng cũng không thể để Thẩm Đình Thâm làm bừa. “Công ty cô ấy là công ty mới mở của Cổ gia. Cổ gia có địa vị ra sao ở thành phố Hồ Hợp tác với cô ấy có gì không tốt?” Thẩm Đình Thâm trầm giọng phản bác, tuy ban đầu anh cũng do dự, không biết giao hạng mục kia cho Bạch Nhược Y có khiến công ty mình tổn thất không
Dù sao thì việc công là việc công, việc tư là việc tư.
Thế nhưng, cuối cùng anh vẫn cất giấu lòng riêng, tự tay dạy cho Bạch Nhược Y cách nắm bắt hạng mục.
Anh tin cô giành được hạng mục này nhất định sẽ không làm mình thất vọng. “Con cũng biết đó là công ty mới của Cổ gia. Con tưởng Cổ Vậu thật sự để tâm tới công ty đó à? Chẳng qua ông ta mua cho con mình chơi thôi, chính là để Cố Thần Trạch học hỏi, hoàn toàn không trông cậy vào tương lai công ty đó!” Điều mà Thẩm Thanh Du giận nhất chính là Thẩm Đình Thâm ném hạng mục lớn nhất ở Thẩm gia cho một công ty nhỏ không có danh tiếng.
“Chuyện bên công ty, tự con có chừng mực!” Thẩm Đình Thâm bị oán giận đến mức không biết nên nói gì. Anh giao hạng mục kia cho Bạch Nhược Y, đúng là hơi mạo hiểm thật. “Con biết chừng mực cái gì! Ba không phản đối khúc mắc giữa con và vợ trước, dù sao mối liên hôn vốn tốt đẹp đã bị con cưỡng ép hủy bỏ rồi, nhưng con lại vì cô ta mà không màng đến lợi ích công ty, việc này không thể nào nói nối!” Thẩm Thanh Du bắt đầu hối hận, tại sao mình lại giao toàn bộ công ty vào tay Thẩm Đình Thâm sớm như vậy.
Nó vẫn còn quá trẻ, làm việc quá tùy ý. “Ba đột nhiên nói nhiều với con như vậy, rốt cuộc ba có ý gì? Muốn trở lại giám sát công ty à?” Thẩm Đình Thâm khẽ híp mắt, lộ ra sự cảnh giác. Anh không muốn công ty mình phụ trách nhiều năm - bây giờ lại do Thẩm Thanh Du tới quản lý, càng không muốn có cảm giác nương nhờ làm đầy tớ.
“Thái độ con như thế là sao? Chỉ vì Bạch Nhược Y mà con sai người cưỡng hiếp Hạ Tiêu Tiêu, hơn nữa còn vu oan trong người cô ta có chất gây nghiện, đẩy cô ta vào thẳng trong tù. Con phải xin lỗi đàng hoàng cho ba!” Cuối cùng trên mặt Thẩm Thanh Du cũng có vẻ kích động, mỗi một cái nhắn mày liếc mắt của ông ta đều giống Thẩm Đình Thâm đến tột cùng.