“Cô ta là vợ cũ của con. Trước kia cả hai từng ly hôn, chứng tỏ đôi bên vốn không hợp nhau, cần gì phải giẫm lên vết xe đổ? Huống hồ, bây giờ Bạch Nhược Y chẳng có gì cả, môn không đăng hộ không đổi.” Thẩm Thanh Du cho rằng Thẩm Đình Thâm chỉ hơi thích Bạch Nhược Y, mình mà mở miệng bảo nó đừng qua lại với cô ta, nó sẽ ngoan ngoãn thỏa hiệp thôi.
Thoạt nhìn, tính tình Thẩm Đình Thâm lạnh lùng hờ hững, dường như không thân mấy với Thẩm Thanh Du. Nhưng ông ta nói gì, anh đều nghe nấy. Ngay cả chuyện hôn nhân, chỉ cần chỉnh miệng Thẩm Thanh Du bảo liên hôn, anh đều buồn bực2mà chấp nhận. “Có hợp hay không đâu phải do ba tính, ở đâu ra môn đăng hộ đối vậy? Trước kia chẳng phải ba và mẹ cũng môn không đăng hộ không đối sao, thế nhưng ta vẫn che chở bà ấy một đời không ưu phiền kia mà?” Thẩm Đình Thâm nhả chữ với tốc độ rất nhanh, gân xanh trên cô gần như gô lên. Sở dĩ anh đồng ý nghe theo Thẩm Thanh Du là do khi ông ta còn trẻ, cho dù từng phong lưu ở bên ngoài, vì tiệc xã giao mà quá chén rất nhiều, nhưng từ đầu đến cuối, ông ta chỉ thương Thẩm phu nhân. Từ nhỏ đã chứng kiến vợ chồng bọn họ hòa thuận, Thẩm Đình8Thâm cực kỳ tôn kính Thẩm Thanh Du, đồng ý liên hôn vì chính anh cũng không tin tình yêu lại nảy sinh ở mình.
Nếu vì lợi ích công ty, liên hôn cũng không có gì không tốt.
Nhưng bây giờ anh đã biết mình thích Bạch Nhược Y, cho nên tuyệt đối không thể từ bỏ cô. “Thẩm Đình Thâm, con ngỗ ngược với ba đấy à?” Thẩm Thanh Du trừng mắt nhìn Thẩm Đình Thâm, ông ta sớm đã tính tới việc con mình từ chối, nhưng lại cảm thấy không thể tiếp nhận.
“Những câu khác con có thể nghe, nhưng bảo con từ bỏ Bạch Nhược Y là chuyện không thể nào.” Thẩm Đình Thâm nói đến mức xúc động. Anh đứng phắt dậy, đáp6lại Thẩm Thanh Du bằng ánh mắt không kiêu ngạo không siểm nịnh, mơ hồ toát lên sự bướng bỉnh.
Đồng tử sắc bén của Thẩm Thanh Du co rụt lại, ông ta khẽ nhếch cằm, giống như ra tối hậu thư: “Con chắc chứ?” “Chắc chắn!” Thẩm Đình Thâm thốt ra mà không hề nghĩ ngợi.
“Được, con đi đi.” Thẩm Thanh Du thản nhiên thu hồi ánh mắt, khó mà nghe ra vui buồn hờn giận từ giọng nói ông ta. Giọng điệu ông ta càng bình tĩnh như vậy càng khiến Thẩm Đình Thâm nảy sinh lo lắng. Thẩm Đình Thâm hiểu rất rõ Thẩm Thanh Du. Anh đi tới chiếc bàn trước mặt ông ta, hai tay ra sức vỗ mạnh xuống bàn. Một tiếng3Trầm” vang lên làm sổ sách trên bàn rung lên.
“Ba định làm gì con?” Thẩm Đình Thâm cau mày, nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Du bằng vẻ nghiêm túc.
Thẩm Thanh Du từ tốn lấy mắt kính trong ngăn kéo ra, thản nhiên nhìn thoáng qua con trai mình: “Có phải con cho rằng bây giờ không ai quản được con ở thành phố H này nữa?”
Yết hầu Thẩm Đình Thâm giật giật, ánh mắt anh nhìn chăm chú vào Thẩm Thanh Du, đợi câu kế tiếp của ông ta.
“Từ hôm nay trở đi, con không cần xen vào chuyện công ty nữa. Toàn bộ thẻ, xe của con và tất cả những gì liên quan tới Thẩm gia đều bị thu hồi.” Thẩm Thanh Du phát âm5rõ ràng, cố ý nhả chữ thật chậm để Thẩm Đình Thâm nghe rõ từng câu từng chữ. Thẩm Đình Thâm không khỏi cất tiếng cười lạnh tận đáy lòng. Anh không sợ tài sản bị mất, chỉ lo chuyện công ty thổi: “Ba nói gì cơ? Chuyện công ty không cần con quản ư? Con không quản thì ba quản à?” Từ hồi đại học, Thẩm Đình Thâm đã bắt tay vào điều hành tất cả công ty Thẩm thị, mọi ngành nghề hạng mục đều rõ như lòng bàn tay, anh khó mà nghĩ ra ai có thể thay mình quản lý Thẩm thị.
“Mấy ngày nay con không có mặt, chẳng phải công ty vẫn luôn vận hành ổn thỏa sao?” Thẩm Thanh Du đã bắt đầu tiếp quản công ty, Lý Lâm và Thẩm Đình Thâm như hình với bóng, trái lại có thể giúp đỡ ông ta không ít việc.
“Đến lúc thất bại, ba đừng bảo Lý Lâm tới đón con về công ty nhé.” Thẩm Đình Thâm xoay người lạnh lùng bỏ đi. Nếu Thẩm Thanh Du đã không biết lượng sức, muốn về công ty lần nữa thì cứ để ông ta về cho xong.
Thẩm thị nằm trong tay mình, sản nghiệp mà mình mở rộng đâu chỉ có một hai chỗ, dựa vào Thẩm Thanh Du mà cũng đòi quản lý sao?
Ha ha.
Thẩm Thanh Du không nói gì, cúi đầu xử lý chuyện công ty. Đợi đến khi Thẩm Đình Thâm xuống lầu, Thẩm phu nhân đã bưng sủi cảo lên bàn ăn cơm. Nghe tiếng bước chân anh, bà vội vã chạy tới.
“Sao chỉ có một mình con xuống vậy? Bảo ba con xuống ăn sủi cảo luôn thể.” Thẩm phu nhân nở nụ cười vui vẻ, bà vẫn chưa biết chồng và con trai tranh cãi đến mức không nhìn mặt nhau. “Không cần đâu, con có thời gian sẽ về nhà ăn sau.” Thẩm Đình Thâm vò vò áo khoác trên người, không đành lòng nhìn mẹ thêm mấy lần.
Nếu Thẩm Thanh Du đã nói mấy câu kia, vậy thì Thẩm Đình Thâm cũng phải kiêu ngạo một chút, anh tuyệt đối không nán lại căn nhà này một phút nào. “Ôi ôi, con ăn đã rồi đi!” Thẩm phu nhân đuổi theo bước chân Thẩm Đình Thâm, muốn giữ anh lại ăn một bữa; nhưng anh đi nhanh như bay, lập tức biến mất khỏi tầm mắt bà.
Thẩm phu nhân thở dài một hơi, lau hai tay vào tạp dề, cảm thấy xót xa một cách khó hiểu.
Thẩm Đình Thâm trở về nhà mình, định ngủ một giấc thật ngon.
Không bao lâu sau, tin nhắn về việc khóa đủ loại thẻ ngân hàng vang lên trong điện thoại, Thẩm Đình Thâm muốn ném luôn chiếc di động xuống lầu. Nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại, có khả năng chiếc di động này là tài sản duy nhất thuộc về mình.
Anh kiềm lại ý nghĩ vừa rồi, nằm trên giường lăn qua lăn lại vì ngủ không được, định bụng gọi một cuộc điện thoại cho Bạch Nhược Y. Thẩm Đình Thâm lướt tới danh bạ, thấy số của cô mà ngẩn người. Thôi, chắc bây giờ cô đang nghỉ ngơi, mình đừng làm phiền cô thì hơn.
Không bao lâu sau, chuông cửa vang lên. Thẩm Đình Thâm xỏ dép lê rồi ra mở cửa, chỉ thấy Lý Lâm đứng thẳng ngoài ngưỡng cửa, ôm một chồng giấy trong tay.
Anh nhìn lướt qua tài liệu anh ta ôm, trong lòng đã sáng tỏ.
Lý Lâm hơi xấu hổ, nuốt nước bọt: “Căn phòng này là anh mua dưới danh nghĩa Thẩm thị.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Thẩm Đình Thâm gật đầu, ra cửa thay giày, thay xong thì bỏ đi, tự nhiên như một chú sói đơn độc. Lúc đi ngang qua Lý Lâm, anh ta đưa tay vỗ vai anh: “Với lại còn có chìa khóa phòng làm việc, chìa khóa xe của anh nữa...”