Bạch Nhược Y gật đầu, nghĩ rằng có lẽ vẫn nên nói với Cố Thần Trạch một tiếng. Thế là cổ cẩm tài liệu bước vào phòng Tổng giám đốc, đưa tay gõ cửa. “Vào đi.” Giọng nói của Cố Thần Trạch vang lên ở trong phòng. Bạch Nhược Y đẩy cửa vào, vừa vào đã nhìn thấy trong phòng anh ta đầy những mẩu giấy A4 lộn xộn, anh ta đang cúi đầu, gương mặt vô cùng nghiêm túc xem từng trang tài liệu. “Sao thế? Anh để lộn xộn tài liệu như vậy thì làm sao xem được?” Bạch Nhược Y tò mò bước tới bên cạnh anh ta, tiện tay cầm một tờ giấy lên xem. Trên đó viết giấy chứng nhận chất lượng của rượu vang đỏ với những số lượng2khác nhau. Nghe thấy tiếng của Bạch Nhược Y, Cố Thần Trạch hơi luống cuống, giơ tay giật tờ giấy trong tay cô. Bạch Nhược Y không hiểu chuyện gì xảy ra, có kinh ngạc nhìn chằm chằm Cố Thần Trạch: “Anh làm gì thế? Những tài liệu này em đã xem rồi, anh không cho em xem là sao?” Cố Thầm Trạch lo lắng nuốt nước bọt, ánh mắt tránh né nhìn sang phía khác, đứng lên thu dọn đống tài liệu đó: “Rượu của Chu thị đã được bày bán rồi sao?”
“Ừm, đương nhiên là được bày bán rồi, ngày mai bắt đầu bán ra.” Bạch Nhược Y thấy Cố Thần Trạch cứ tỏ vẻ bí mật, trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ.
Rượu vang của Chu thị là việc mà Bạch Nhược8Y đã đề xuất lên Hội đồng quản trị, ngày mai sẽ làm lễ ra mắt. Hôm nay không bày bản thì ngày mai làm sao mà kịp được. Ánh mắt của Cố Thần Trạch hơi co lại, anh ta từ từ chống tay lên bàn, giọng nói gần như thể van xin: “Bây giờ thu hồi lại rượu vang đỏ có kịp không?”
“Sao lại thế: Rượu vang đỏ có vấn đề gì sao?” Đôi mắt của Bạch Nhược Y sáng lên, nếu rượu vang đỏ xảy ra chuyện gì thì chắc chắn trách nhiệm đó do một mình cô gánh vác.
Cô nhíu mày, kéo tay Cố Thần Trạch, lấy một tờ tài liệu trên bàn anh ta rồi xem. Sau khi xem xong, Bạch Nhược Y bất động, cô cầm tài liệu hỏi Cố9Thần Trạch một cách cứng nhắc: “Số liệu ở đây sao lại không giống số liệu mà em đã thấy? Em đã xem giấy kiểm định chất lượng của lô này rồi mà! Không có vấn đề gì cả, nhưng những chữ trên đây là có ý gì!” Huống hồ rượu này do chính tay Chu Dụ đưa vào, Bạch Nhược Y không hề nghĩ rằng nó lại có thể có vấn đề: Bây giờ tình cảm của Cố Thần Trạch và Chu Dự tương đối ổn, lô rượu này có chuyện gì thì Chu Du cũng không thoát khỏi trách nhiệm liên đới. Tuy nhiên anh ta vẫn muốn bảo vệ Chu Du, muốn một mình giải quyết vấn đề này, nhưng số liệu trên giấy tờ cho thấy sổ rượu kém chất lượng2quá nhiều. Trong một lô hàng mà lại có bổn tầng rượu kém chất lượng. Hiện tại công ty họ không phải muốn đôi co với Chu Dụ, chủ yếu là giải quyết khâu tuyên truyền tốt cho lô rượu và những công tác chuẩn bị khác. Chủ đề tiêu thụ rượu lần này là rượu vang đỏ, trong một ngày họ làm sao có thể tiêu thụ được nhiều rượu đến thế? Cố Thần Trạch bước tới vỗ vai Bạch Nhược Y, bảo cô tỉnh táo lại: “Đừng nóng, đừng nóng, chúng ta phải nghĩ cách khác.” “Cách khác?” Bạch Nhược Y nhướng mày, giận quá mà bật cười thành tiếng: “Giờ còn có cách nào khác chứ! Ngày mai nhất định phải bày bán rượu, nhưng chúng ta không thể bán rượu giả2được, số rượu đó trộn lẫn trong lô hàng thì phải làm sao đây bây giờ!” Bạch Nhược Y cũng không trách Cố Thần Trạch, có trách thì chỉ trách mình đã quá bất cẩn, ngay cả giấy kiểm định chất lượng giả cũng không phân biệt được. Nhưng cô lại rất sốt ruột, cô vốn đã là cái gai trong mắt Hội đồng quản trị. Nếu lô rượu vang đỏ lần này lại xảy ra vấn đề gì, cô chỉ có thể từ chức chứ không còn con đường nào khác. Cô không thể rời khỏi công ty này được, đây là tâm huyết cả một đời của cha cô! Cố Thần Trạch cũng lo lắng đến đâu mức xoay mòng mòng, chuyện lô rượu có vấn đề không thể nói cho Hội đồng quản trị biết, chỉ có thể cùng Bạch Nhược Y nghĩ cách giải quyết. “Thế này đi, anh sẽ tới Chu thị trước...”
“Không được!” Bạch Nhược Y cắt ngang lời của Cố Thần Trạch, đôi mắt của cổ đột nhiên trở nên vô cùng bình thản.
Cô biết Cố Thần Trạch muốn nói gì, anh ta muốn tới Chu thị để lấy sổ rượu bù vào cho đủ, rồi lọc những chai rượu kém chất lượng ra. Bạch Nhược Y khẽ nhíu mày, lúc trước họ còn không dọa nổi cô, lần này cô đã vững vàng, kiên định hơn nhiều: “Có người của Chu thị muốn làm hại em, nếu không thì em đã chẳng thấy giấy kiểm định chất lượng giả. Bây giờ anh tới Chu thị thì khác nào nói cho họ biết chúng ta đã sập bẫy. Cho nên chuyện rượu kém chất lượng lần này hai chúng ta phải tự giải quyết. Tính ra bên trong có bốn tầng rượu kém chất lượng, ngày mai chúng ta mở bán tối đa cũng chỉ bán được năm tầng rượu, trừ số rượu kém chất lượng ra thì hàng của chúng ta vẫn còn có thể trụ được tới ngày kia. Chờ xử lý xong việc này, chúng ta sẽ tìm tới Chu thị, bảo họ bồi thường. Nếu không chuyện này đồn ra ngoài, khách hàng sẽ nghĩ công ty chúng ta ra sao?” “Em nói đúng, việc này đợi sau ngày mai mối tình tiếp, chúng ta phải xử lý tốt mới có thể cho người khác biết chuyện này. Nếu không khách hàng đến mua rượu chắc chắn sẽ lo lắng về chất lượng của chúng ta, cho nên vấn đề hiện nay là làm thế nào để phân biết được số rượu kém chất lượng kia.” Cố Thần Trạch thấy Bạch Nhược Y bình tĩnh như vậy, anh ta cũng tỉnh táo lại.
Rất nhanh sau đó, hai người họ biết vấn đề quan trọng trước mắt là gì.
Đối mày của Cố Thần Trạch cũng giãn ra, anh ta kéo ghế ngồi xuống, hai tay chống cẩm: “Nhưng bây giờ kiểm tra từng chai một cũng không kịp, trừ phi phải có người chỉ cần liếc mắt là có thể phân biệt được rượu nào kém chất lượng.” Bạch Nhược Y rũ mắt xuống, cúi đầu tìm cách. chỉ nhìn qua mà biết được rượu thật rượu giả, ở đâu có loại người này, bây giờ rượu giả làm giống thật biết bao, có lúc đến máy móc cũng không thể phát hiện ra, huống hồ là con người? Trừ phi trên đời này thực sự có Tiến rượu.
Tiến rượu!
Trong đầu Bạch Nhược Y bông hiện lên khuôn mặt một người, đó là người mà cô quen biết đã lâu.
Cô đột ngột đứng dậy, hét lên: “Em có cách, em biết có một người, anh ấy là Tiến rượu.”
“Cái gì?” Cố Thần Trạch cau mày đứng dậy theo. Nhưng Bạch Nhược Y không hề chú ý tới Cố Thần Trạch, cô nói xong rồi quay người đi về phía phòng làm việc của mình. Tiểu Lục ốm tài liệu chạy theo phía sau: “Phó tổng, cố định đi đâu vậy? Lát nữa cô còn phải phân công các tổ chịu trách nhiệm vào sáng mai đó!” “Cô cứ xem đó mà phân công đi!” Bạch Nhược Y bước đi như bay, quay đầu nhìn Tiểu Lục bằng đôi mắt xinh đẹp: “Tôi tin cô.” Tiểu Lục: “...” Tiểu Lục ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn thấy Bạch Nhược Y cầm túi xách đi như bay, bất đắc dĩ thở dài: “Đúng là hết cách với Phó tổng.”