Một hội trường sự kiện lớn như vậy, chỉ có ba người Bạch Nhược Y, Thanh Chấp và Cố Thần Trạch. Bạch Nhược Y kéo Thanh Chấp đi tới bên cạnh kệ rượu được xếp hoàn chỉnh, chỉ vào rượu và nói: “Anh hãy kiểm tra lô này trước đi, tìm ra rượu kém chất lượng.” Lô rượu này xếp thành bốn, năm hàng, mỗi hàng có mấy chục chai, như thể là khoảng hơn trăm chai, hơn nữa số lượng chưa bày ra cũng còn hơn trăm nghìn chai nữa. Bình thường Cố Thần Trạch chỉ xem số liệu kia, không hề cảm thấy số lượng nghìn chai là nhiều. Nhưng hiện tại đứng trước số rượu này anh ta đột nhiên cảm thấy số lượng trăm nghìn chai thực sự là con số quá lớn. Đôi lông mày tỉ mỉ như vẽ của Thanh Chấp khẽ nhướng lên, hơi2thở mê hoặc tỏa ra từ trong mắt anh ta: “Không vấn đề gì.” Khóe miệng của Cố Thần Trạch khẽ giật, trong lòng thầm nghĩ, e rằng chỉ cần là lời của Bạch Nhược Y, Thanh Chấp sẽ đồng ý hết tất cả sao? Bạch Nhược Y đứng ở phía trước cười hì hì, khom lưng cầm một chai rượu mở ra, chờ Thanh Chấp nhìn xem, Cố Thần Trạch cũng cởi khuy tay áo, đi về phía trước khui rượu giúp Bạch Nhược Y. Chuyện rượu xảy ra vấn đề không thể để nhân viên trong công ty phát hiện ra, nên bây giờ ngoại trừ ba người họ thì không ai có thể giúp được. Cố Thần Trạch mới bước được hai bước, đằng sau đã có một cánh tay vỗ mạnh vào vai buộc anh ta dừng lại.
Cố Thần Trạch nhíu mày, nghiêng đầu nhìn sang Thanh8chấp tỏ vẻ khó hiểu, nghĩ thầm cậu thanh niên này rốt cuộc cũng đã nói chuyện với mình rồi sao? “Sao thế?” Thanh Chấp vẫn mang gương mặt lạnh lùng, khi nói chuyện lại khiến người khác cảm giác dường như sự lạnh lùng này toát ra từ chính miệng anh ta vậy: “Tổng giám đốc, anh cứ đi làm việc đi, chút chuyện nhỏ này cứ để tôi và Nhược Y làm là được rồi.” “Ở đây có bao nhiêu là rượu, tôi sợ anh không biết. Bạch Nhược Y chỉ mở nắp thôi cũng sẽ rất lâu, tôi mở giúp cô ấy, có thể tiết kiệm được thời gian.” Cố Thần Trạch không cam lòng yêu thế, nhìn chằm chằm Thanh Chấp.
“Không cần.” Thanh Chấp khẽ mím môi, làm ra vẻ xa cách với Cố Thần Trạch.
Cố Thần Trạch há hốc mồm, vẫn muốn giúp Bạch Nhược Y.9Nếu không sợ rằng hai người họ sẽ phải làm tới nửa đêm, ai biết Thanh Chấp muốn giở trò gì chứ?
Mà Thanh Chấp lại lướt qua anh ta, trong khoảnh khắc hai người kể vai, giọng nói Thanh Chấp khể đủ để hai người có thể nghe thấy: “Hoặc là anh đi, hoặc là tôi đi, anh hãy nghĩ cho kỹ.”
Cơ thể Cố Thần Trạch cứng đờ, muốn mở miệng nói nhưng đành phải im lặng.
Được, tôi đi!
Bạch Nhược Y buồn bực, mở khoảng bảy tám chai rượu. Lúc ngẩng đầu lên định gọi hai người tới, cô mới phát hiện ra Cố Thần Trạch đã đi ra ngoài, Bạch Nhược Y bước tới cản anh ta: “Cố Thần Trạch, anh đi đâu vậy, còn nhiều rượu cần phải mở mà.” Nhưng nửa đường cô lại bị Thanh Chấp chặn lại, Thanh Chấp cười một cách vô hại: “Không sao,2hai chúng ta sẽ làm từ từ, không cần anh ta phải giúp đỡ ở đây đâu.” “Nói thì dễ lắm, nhiều như vậy cơ mà!” Bạch Nhược Y tức giận trừng mắt nhìn Cố Thần Trạch, lại nhìn thấy Cố Thần Trạch đi thẳng không thèm quay đầu lại, không khỏi nhún vai: “Tối nay chúng ta đừng ngủ, lát nữa còn phải đóng nắp chai lại đó.” Thanh chấp cười một cách xem thường, ôm lấy eo của Bạch Nhược Y đi tới chỗ rượu: “Ha ha, chúng ta vừa xem rượu vừa nói chuyện phiếm, đã mấy năm rồi không gặp, em không có gì để nói với anh sao?” Bạch Nhược Y cũng hết cách, đành phải thở dài, lấy rượu ra mở từng chai một. Ngẫm lại, cô và Thanh Chấp đã nhiều năm không gặp nhau.
Thanh Chấp rõ ràng lớn hơn Bạch Nhược Y bảy2tám tuổi nhưng anh ta nhìn cũng chỉ trạc tuổi cô, làn da được chăm sóc như con gái vậy.
Bạch Nhược Y luôn muốn hỏi Thanh Chấp, anh chăm sóc da thế nào mà vẫn trẻ trung như vậy?
Sau cùng Thanh Chấp đã tao nhã giơ chai rượu vang lên, lắc nhẹ trước khuôn mặt non nớt của Bạch Nhược Y.
Anh ta nói, là vì rượu.
Sắc đỏ của rượu vang trong ly thủy tinh phản chiếu vào mắt Bạch Nhược Y, tạo thành một cảnh vô cùng đẹp mà không từ ngữ nào có thể miêu tả được. “Mấy năm nay, anh đã đi đâu để tìm được rượu ngon vậy?” Bạch Nhược Y vừa cúi đầu mở nắp chai, vừa hỏi. Nếu như có nói trong đời này, mình thực sự có bạn bè thì có lẽ người đó là Thanh Chấp, thế nhưng cô luôn cảm thấy Thanh Chấp không giống mình, cũng không thể coi như bạn bè thực sự, nhiều lúc anh ta tồn tại giống như kiểu cậu trai hàng xóm vậy.
Thanh Chấp đút tay vào túi quần, Bạch nhược Y mở nắp chai nào là anh ta ngửi chai đó, nếu thấy vị không chuẩn sẽ để sang một bên.
Lúc này trời đã tối rồi.
Hội trường sự kiện có rất nhiều chiếc đèn được treo trên cao, ánh sáng màu vàng ấm áp xuyên qua trần nhà chiếu xuống cơ thể của họ. Hai chiếc bóng của họ đan xen dưới đất, Thanh Chấp có thể nhìn thấy Bạch Nhược Y đang thở hắt ra: “Ừm, lần này đi tới một nơi ở Nhật Bản, uống rượu họ tự ủ, rất đặc biệt.” “Vậy anh định ở thành phố H bao lâu?” Bạch Nhược Y cảm thấy hơi mệt, dừng lại rũ tay. Thanh Chấp cầm chai rượu, đặt lên mũi hít hà, mùi rượu còn lẫn với mùi hương kỳ lạ khác. Không thể không nói lô rượu này của Chu thị hoàn toàn là rượu tốt hơn so với thị trường rất nhiều. Nếu không phải do còn nhiều rượu cần ngửi thì Thanh Chấp đã cầm lên uống mấy hớp rồi. “Ở bao lâu tư, thực ra lần này anh về là muốn bán biệt thự đi.” “Bán? Sau này anh không định trở về đây nữa sao?” Bạch Nhược Y nghiêng đầu nhìn Thanh Chấp, tuy cô đã quen với việc Thanh Chấp thích đi du ngoạn thế giới để tìm rượu, nhưng trong suy nghĩ của cô, nhà của Thanh Chấp ở đây, chắc chắn một ngày nào đó anh ta sẽ quay trở lại. Thanh Chấp vẫn cúi đầu ngửi rượu, dưới gọng kính của anh ta, ánh sáng lóe lên, cảm giác hơi cô đơn: “Ừm, anh sẽ không về nữa. Anh định cả đời này sẽ đi khắp nơi, cho đến khi chết.” Bạch Nhược Y suy nghĩ, cảm thấy trong lòng đau đớn, cô rất hâm mộ Thanh Chấp có thể thoải mái như vậy, muốn làm gì thì làm vậy không cần phải suy nghĩ ưu tư. Cô lại khui rượu tiếp, không khỏi sa sút tinh thần: “Tốt quá, anh có thể uống nhiều loại rượu đặc biệt nữa.”