Cơ thể Cố Thần Trạch dựa vào ghế, giọng điệu nói chuyện đã bình thản hơn trước rất nhiều. Anh ta không còn cứng rắn với lão Đổng sự vì hành vi không đặt mình vào mắt của ông ta nữa.
“Ha ha, Tổng giám đốc nói thật dễ nghe.” Khí thế của lão Đổng sự không hề thua kém Cố Thần Trạch một chút nào, những ai không hiểu mà thấy tình thế này còn tưởng ông ta mới là cổ đông lớn của công ty cũng nên. “Nói đi nói lại chẳng vì con gái thứ hai của Chu thị hẹn hò với cậu nên cậu mới không muốn kiện Cho thị hay sao?” Có rất ít người biết chuyện Cố Thần Trạch và Chu Du đang hẹn hò. Câu nói kia2vừa dứt, tất cả Đổng sự ở đó lại bắt đầu râm ran, ai nấy đều trợn mắt quan sát Cố Thần Trạch từ trên xuống dưới.
Cố Thần Trạch không hoảng không loạn, thong dong bình tĩnh ngước mắt nhìn thẳng vào tất cả các Đổng sự: “Sao, mấy người muốn thế nào? Mấy người vẫn muốn thách thức quyền uy của tôi một lần nữa à? Rốt cuộc thi là Tổng giám đốc hay mấy người?” Giọng anh ta càng lúc càng to, cả người cũng tỏa ra khí thế mạnh mẽ: “Tôi nói cho ông biết, công ty này là của nhà họ Cổ chúng tôi! Tôi biết một vài cá nhân trong số mấy người thích mách lẻo với ba tôi, nếu mấy người cảm thấy không hài lòng với8quyết định của tôi thì cứ báo cáo.” Bạch Nhược Y không khỏi nhướng mày, dành cho Cố Thần Trạch ánh mắt tán thưởng. Xem ra Cố Thần Trạch càng ngày càng có khí thế của Tổng giám đốc rồi. Trong một lúc, tất cả cổ đông đều im như thóc, không ai dám lên tiếng nữa. Chỉ có lão Đổng sự sa sầm nét mặt, nếu ánh mắt ông ta có thể giết người thì ắt hẳn Cố Thần Trạch đã chết hàng trăm lần rồi. Bất thình lình, một nữ Đổng sự lên tiếng phá vỡ sự yên lặng trong phòng họp, “Tôi cảm thấy Tổng giám đốc nói rất đúng.”
Đối với người ủng hộ đột ngột này, Cố Thần Trạch và Bạch Nhược Y đều ngẩn ra, hai người nhìn nữ9Đổng sự vừa lên tiếng đó, xem thử xem là ai giúp họ. Kết quả khi nhìn thấy khuôn mặt đó, Bạch Nhược Y bèn nhíu mày. Rõ ràng trước đây người phụ nữ từng gây khó dễ cho Cố Thần Trạch. Sao hôm nay bà ta lại nói giúp anh ấy nhỉ?
Sau khi thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, người phụ nữ đó bèn ung dung nói: “Chúng ta không thể vội vã đi kiện Chu thị, nói không chừng lần này chuyện rượu có vấn đề không phải do Chu thị.” “Ổ? Ý của Đổng sự Lý là?” Đôi mắt lão Đổng sự mang ánh sáng hưng phấn mơ hồ, ông ta biết Đổng sự Lý đứng về phía mình.
Nếu bà ta đã định diễn một màn, đương nhiên2ông ta phải phối hợp cùng. Đổng sự Lý gần năm mươi tuổi, da mặt không tránh khỏi có nếp nhăn, nhưng bà ta vẫn tự cảm thấy bản thân còn đẹp, trang điểm rất đậm.
Bà ta đảo mắt nhìn quanh, hung dữ liếc Bạch Nhược Y: “Nhập rượu này về là quyết định của Phó Tổng giám đốc chúng ta, cũng do một mình cô ấy toàn quyền phụ trách, bảng phân tích thành phần rượu đều thông qua cô ấy. Cô ấy từng xác nhận không có vấn đề gì nên mới định dựa vào hội trường tổ chức sự kiện. Lần này tuy mọi người hết hồn, không có mối nguy gì, nhưng nói thế nào thì Phó Tổng giám đốc cũng thất trách trong công việc.” Bà ta nói đến2đây, Bạch Nhược Y đã bắt đầu nhận ra Đổng sự Lý muốn nói gì. Cô nghiêng đầu nhìn bà ta, khóe miệng cong lên nở nụ cười lạnh: “Thực ra Đổng sự Lý muốn nói rất có khả năng tối đã biết rượu lần này có vấn đề, cũng tức là bà muốn nói có khi chuyện lần này do tôi giở trò quỷ đúng không?” Đổng sự Lý rất bất mãn vì Bạch Nhược Y xen mồm vào, nghĩ bụng một cô nhóc lông tóc chưa mọc đủ mà đã dám đốp chát với mình ngay trong cuộc họp Hội đồng quản trị: “Tôi đâu có nói thế, nhưng cô nói cũng có lý. Cho nên tôi cảm thấy chúng ta nhất thiết phải điều tra trước về sự trong sạch của Phó Tổng giám đốc rồi hãy xem có cần phải kiện Chu thị hay không. Nói không chừng nội bộ bên phía chúng ta có quỷ ấy chứ!” “Thanh giả tự thanh, lòng dạ tôi ngay thẳng, đương nhiên không sợ các vị điều tra.” Bạch Nhược Y liếc Đổng sự Lý với vẻ xem thường, thầm nghĩ mấy người này vẫn chưa từ bỏ, cứ phải phá mình mới được. Cố Thần Trạch ngồi bên trên Bạch Nhược Y, trên mặt đầy vẻ không vui, anh ta lạnh lùng nhìn Đổng sự Lý: “Vấn đề ở rượu lần này cũng do Phó Tổng giám đốc tự mình nghĩ cách, nhà bạn thâu đêm mới hóa giải được mối nguy. Đồng sự Lý, bà nói chuyện này do Phó Tổng giám đốc giở trò, vậy tại sao cô ấy phải vội vã đi giải quyết như thế, bà nói vậy, bị vả mặt mà không thấy đau hả?” “Cậu!” Đôi mắt Đổng sự Lý trừng lên dữ tợn, rồi lại bất lực vì Cố Thần Trạch là Tổng giám đốc, bà ta không thể nói lời nào quá đáng. Cho nên bà ta chuyển ảnh mắt dữ dằn sang Bạch Nhược Y: “Tóm lại, nếu Phó Tổng giám đốc đã nói là cô ấy không sợ chúng ta điều tra, vậy thì để chứng minh sự trong sạch của Phó Tổng giám đốc, dù sao chúng ta cũng phải tra xét tài khoản của cô ấy mới đúng chứ!” Cố Thần Trạch hé miệng, vẫn còn muốn nói thêm điều gì đó. Nhưng chân Bạch Nhược Y ở dưới bàn đã đi vào mũi chân anh ta, anh ta nhìn cô, thấy cô lắc đầu. Sau đó, cô nói bằng chất giọng trong trẻo: “Điều tra đi.” Hai người Đổng sự Lý và lão Đổng sự trộm nhìn nhau, khóe mắt lóe lên sự đắc ý. Họ đúng là không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để đả kích Bạch Nhược Y. Bởi vì người mà Cố Thần Trạch sắp xếp trong công ty càng ngày càng nhiều, rất nhiều nhân viên vốn được đưa vào từ đầu đều bị Cố Thần Trạch và Bạch Nhược Y dổi người, mấy Đống sự đó phát hiện Cố Thần Trạch dần dần làm chủ cả công ty nên họ rất sốt ruột. Họ nghĩ trăm phương nghìn kế muốn phân tách thể lực của Cố Thần Trạch. Vì thế Bạch Nhược Y không tránh khỏi trở thành đối tượng họ nhắm vào trước tiên. Thực ra mọi người trong phòng họp đều thẳm hiểu rõ điều này.
Tiếp theo, Cố Thần Trạch nói về chuyện muốn Chu thị bồi thường bao nhiêu rồi vội vã kết thúc cuộc họp.
Cố Thần Trạch và Bạch Nhược Y sánh vai ra khỏi phòng, anh ta nhìn cô với vẻ khó hiểu: “Tại sao phải để họ điều tra em? Chỉ cần anh kiên trì bảo vệ em, họ không thể làm gì được em cả.” “Không cần đâu, quân tử lòng dạ ngay thẳng, nếu em đã không làm gì thì đương nhiên không sợ họ.” Chuyện cần đến thì sớm muộn cũng sẽ đến, Bạch Nhược Y chẳng sợ họ, chỉ sợ Cố Thần Trạch bảo vệ mình quá thì sẽ khiến mối quan hệ giữa anh ta và mây Dông sự càng kém đi. Cố Thần Trạch thở dài một hơi bất lực: “Em không biết có một câu gọi là muốn vu vạ người khác, lo gì không có chứng cứ à?”