Chị béo giơ tay xoa đầu cậu nhóc, sắc mặt miễn cưỡng được coi là khá tốt: “Lớp ba rồi, hôm nay cổ xách hành lý định đi đâu thế?” Bạch Nhược Y khấp khởi trong lòng, nghĩ bụng cuối cùng cũng đợi được chị béo mở miệng nói câu này rồi: “Em muốn ra nước ngoài.”
Vì cô cảm thấy Thẩm Đình Thâm quen biết chị béo này nên cố ý để chị ta biết mình ra nước ngoài, nói không chừng Thẩm Đình Thâm cũng sẽ biết.
Cho dù Chu Du đã nói là cô ta nhất định sẽ để Thẩm Đình Thâm biết chuyện này nhưng Bạch Nhược Y vẫn phải cố tình cho chị béo biết. Sắc mặt chị béo lập tức thay đổi, chị ta trừng mắt quan sát Bạch Nhược Y: “Cô mới cãi nhau với chồng, thế mà giờ lại muốn ra2nước ngoài hả? Chồng cô có biết không?” “Anh ấy không biết, cũng vì anh ấy mãi không gặp em mà.” Bạch Nhược Y vừa nói vừa cúi đầu nhìn mũi chân mình. Đúng là vì anh ấy không biết nên em mới có ý cho chị biết đó. “Chuyện này... Hai người các cô đúng thật là...” Chị béo là người nhiệt tình, thấy Bạch Nhược Y muốn đi thì không khỏi lo lắng Thẩm Đình Thâm sẽ đau lòng. Bởi vì hôm đó, chị béo nhìn ra Thẩm Đình Thâm rất để tâm đến Bạch Nhược Y. Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Bạch Nhược Y kéo hành lý đi ra ngoài. Ai mà biết trong hành lý của cô đều là một vài món đồ ăn vặt nhân tiện mang tặng cho Thanh Chấp chứ. Bây giờ mới là tám giờ sáng,8người ở sân bay không nhiều. Thanh Chấp với khí chất xuất chúng ngồi trong quán cà phê ở một bên, một tay cầm cà phê, một tay cầm di động đọc báo. Cảnh tượng đó khá bổ mắt, thu hút không ít cái nhìn trộm của các cô gái.
Bạch Nhược Y đương nhiên cũng nhìn anh ta một cái, kéo hành lý chạy đến bên cạnh Thanh Chấp. Bánh xe của chiếc vali lăn nhanh trên mặt đất phát ra những tiếng “lộc cộc“. Bạch Nhược Y ngồi xuống trước mặt Thanh Chấp, giơ tay nhìn thời gian trên di động: “Chuyến bay của anh không phải là tám rưỡi sao? Sắp đến giờ rồi, sao anh vẫn ngồi đây?”
Thanh Chấp từ từ mở mắt, ánh mắt lãnh đạm rơi trên khuôn mặt Bạch Nhược Y: “Vội gì, không phải còn nửa tiếng nữa đấy ư?”9Dứt lời, ánh mắt anh ta lại rơi vào vali hành lý trong tay Bạch Nhược Y. Trong đôi mắt dưới cặp kính, ánh sáng bừng lên, khoảnh khắc ấy máu khắp người anh ta đều sôi sục, khuôn mặt luôn tỏ vẻ bình thản của anh ta cuối cùng cũng xuất hiện chút ngạc nhiên và vui mừng: “Em... em cầm hành lý là định đi cùng anh à?”
Ở một chỗ khác, Thẩm Đình Thâm vẫn còn đang ngủ ở nhà Cố Thần Trạch.
Ánh nắng vẫn chưa len lỏi qua các tòa nhà cao tầng thì cửa phòng anh đã bị người ta đẩy ra một cách thô lỗ.
Thẩm Đình Thâm ở trên giường buồn bực nhíu mày, giọng khàn khàn: “Cố Thần Trạch, cậu điên rồi à? Ngày nào đi làm cậu cũng phải đến phòng tối làm phiền thì mới thoải mái hả?” Dứt2lời, anh xoay người nhìn xem ai đến, vừa xoay qua thì đã trông thấy người trước mắt là Chu Dụ. Thẩm Đình Thâm giật nảy mình, lập tức ngồi dậy khỏi giường, trừng mắt nhìn Chu Dụ: “Sao cô lại ở đây?” Thẩm Đình Thâm nhớ Chu Du vẫn đang chiến tranh lạnh với Cố Thần Trạch cơ mà? Sao lúc này cô ta lại xuất hiện ở nhà Cố Thần Trạch?
Chu Dụ thẳng thừng phớt lờ câu hỏi này của Thẩm Đình Thâm, kéo Thẩm Đình Thâm đang mặc đồ ngủ với khuôn mặt hoảng hốt, gấp gáp nói: “Anh còn ngủ nữa à! Bạch Nhược Y sắp ra nước ngoài với Thanh Chấp rồi kìa!” “Cái gì?” Thẩm Đình Thâm khẽ quát một câu, cánh tay dùng sức đến độ thiếu chút nữa kéo Chu Du lên giường.
Đôi mắt đen thẫm ấy lóe lên2tia lạnh lùng: “Cô nói lại lần nữa, từ đầu đến cuối, nói rõ từng câu từng chữ cho tôi!”
Chu Du chưa từng thấy dáng vẻ này của Thẩm Đình Thâm bao giờ, cô ta sợ đến nỗi không khỏi hít một hơi lạnh.
Sau khi định thần, cô ta vẫn nói dối với khuôn mặt đầy nghiêm chỉnh kia: “Trưa qua tôi tìm Bạch Nhược Y ăn cơm, cô ấy nói trúc mã Thanh Chấp của cô ấy đã trở về thành phố H, bây giờ Thanh Chấp lại sắp đi rồi. Nhược Y bảo cô ấy cảm thấy thành phố H cũng không dễ nán lại, chi bằng cùng Thanh Chấp đi khắp nơi phiêu bạt cho xong. Thế rồi hôm nay cô ấy đã theo Thanh Chấp đến sân bay, tôi đến đây là vì hồi sáng nhận được tin nhắn tạm biệt của Bạch Nhược Y, nên tôi đến tìm anh ngay lập tức chứ còn gì nữa!” Thẩm Đình Thâm cảm thấy đầu mình thoáng chốc nổ ẩm, ngay sau đó, anh không còn nghe rõ Chu Du đang nói gì nữa. Bên tai đều là những tiếng “vù vù“. Anh lập tức xuống giường, cũng chẳng định thay quần áo ngủ, xỏ giày rồi xông ra ngoài. Trong lòng anh, trong đầu anh chỉ có một cảnh tượng. Đó chính là khuôn mặt tinh xảo mà đầy sức sống của Bạch Nhược Y.
Không được đi! Em không được di! Cố Thần Trạch đi từ nhà vệ sinh ra, trông thấy Thẩm Đình Thâm mặc bộ đồ ngủ bằng tơ lụa chạy ra ngoài. Anh ta sải bước tới, ngăn Thẩm Đình Thâm lại: “Cậu không thay quần áo mà đã muốn đi đâu?”
Cả người Thẩm Đình Thâm tỏa ra khí lạnh, ánh mắt sắc bén quét qua Cố Thần Trạch, chẳng nói chẳng rằng đã túm người Cố Thần Trạch đẩy sang một bên, còn mình thì mau chóng chạy ra cửa. Chu Du ôm bộ vest chạy ra khỏi phòng của Thẩm Đình Thân, gào lên với người đàn ông vừa mở cửa ra: “Này, cầm lấy bộ vest, đợi lát nữa thay trên xe!” Dứt lời, cô ta ném nó về phía Thẩm Đình Thâm, bộ vest vẽ nên một đường cong hoàn hảo trên không trung rồi rơi trắng tay Thẩm Đình Thâm, Thẩm Đình Thâm nhận quần áo, nhíu mày hỏi một câu: “Bạch Nhược Y đi lúc mấy giờ? Sân bay nào?” “Sân bay Phong Hoa, chuyến bay lúc tám giờ bốn mươi, còn bốn mươi phút, anh mau ngăn cô ấy lại đi!” Chu Du nói với nét mặt gấp gáp, nhưng bước chân chẳng hề xê dịch, căn bản không có ý đi cùng Thẩm Đình Thâm. Thẩm Đình Thâm gật đầu, sau đó cũng chẳng buồn quay đầu mà xông thẳng ra ngoài. Cố Thần Trạch kinh ngạc nhìn Chu Du, khuôn mặt đầy dấu hỏi. Tại sao Chu Dụ lại xuất hiện trong phòng của Thẩm Đình Thâm? Cổ vào từ lúc nào? Còn Bạch Nhược Y muốn đi từ bao giờ? Buổi chiều còn có cuộc họp do cô chủ trì nữa mà. “Bạch Nhược Y muốn đi đâu?” Cố Thần Trạch vừa hỏi với vẻ nghi hoặc, vừa đi về phía Chu Dụ. Còn sắc mặt Chu Du cũng lập tức sầm xuống, cô ta đến nhà Cố Thần Trạch chỉ để giúp Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm thôi. Chu Du không muốn nói bất cứ câu nào với Cố Thần Trạch nên cất bước đi thẳng, lướt qua ngoài anh ta rồi ra ngoài cửa. Cố Thần Trạch trở tay túm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô ta, hai đầu mày khẽ chau lại: “Chu Du, anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện.” Chu Dụ lạnh lùng rút tay về, lòng thầm cười lạnh một tiếng. Đã qua mấy ngày rồi, anh không gọi cho tôi một cuộc nào, không đến tìm tôi một lần nào, Bây giờ tôi xuất hiện trong nhà anh, anh liền nhớ đến việc phải nói chuyện à?