Chờ Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm cùng đi đến bệnh viện thì Cổ Thần Trạch và Chu Du đang giúp Bạch Kiến làm thủ tục xuất viện.
Bạch Nhược Y liếc mắt liền thấy Bạch Kiến ngồi ở bên cạnh, lập tức chạy về phía Bạch Kiển, dang rộng hai tay ôm lấy ông
Khi đó Bạch Kiến vẫn còn đang cúi đầu nhìn điện2thoại di động, hoàn toàn không thấy Bạch Nhược Y tới đây, bị Bạch Nhược Y nhào qua ôm, cái ghế nghiêng về phía sau, suýt chút nữa hai người đều ngã xuống đất
Cũng may Thẩm Đình Thâm phản ứng khá nhanh, đưa tay kéo cái ghế lại
Bạch Nhược Y ôm Bạch Kiến thật chật, mới vừa mở miệng giọng nói liền trở nên nghẹn9ngào, “Ba, ba không sao chứ?” Bạch Kiến phản ứng lại, biết người ôm mình là Bạch Nhược Y, nếp nhăn trên khóe mắt cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều, ông nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của Bạch Nhược Y, “Không có chuyện gì, bạn của con đang giúp bạn làm thủ tục xuất viện đây, ngược lại con vì ba mà chịu6không ít uất ức.” “Ba không sao là tốt rồi.” Bạch Nhược Y buông bàn tay ôm Bạch Kiển ra, nhìn toàn thân Bạch Kiến từ trên xuống dưới, phát hiện cổ tay của ông đang đeo băng, lập tức lại căng thẳng nâng cổ tay của ông lên, “Tay! Tay bị sao thế?” “Yên tâm đi, không có chuyện gì, chỉ là một chút0vết thương ngoài da, là ba đòi phải băng bó để nhanh lành lại một chút.” Cố Thần Trạch và Chu Dụ làm xong thủ tục, đúng lúc trở về
Chu Du đứng ở bên cạnh Cố Thần Trạch, mang nụ cười nhạt nhìn Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y quay đầu nhìn hai người bọn họ, lại ôm cổ Chu Dụ
Chu Dụ vỗ về lưng của7cô, giọng nói đầy dịu dàng, “Sau này có chuyện gì nhất định phải nói với tôi, đừng một mình gánh vác.” Thẩm Đình Thâm liếc mắt nhìn Cổ Thần Trạch, mở miệng hỏi, “Trần Duệ đâu?”
“À, cậu ta vừa tới lại đi rồi, phòng công tác có chuyện phải làm.” Cổ Thần Trạch trả lời.
“Được rồi, chúng ta đi về trước đi.” Bạch Kiến thấy Bạch Nhược Y và bạn bè hoà thuận, trong lòng cảm thấy rất vui mừng
Bạch Nhược Y gật đầu một cái, đưa tay nắm cánh tay Bạch Kiến Lúc Bạch Kiến đứng lên thấy dấu đỏ trên cổ Bạch Nhược Y, lại không giống vết dâu tây sau khi thân thiết, lo lắng hỏi, “Cổ con sao thế? Sở Vũ Triết ngược đãi con sao?” Thẩm Đình Thâm thầm giật mình: “...” Cổ Thần Trạch nghe thể cũng nhìn cổ Bạch Nhược Y, nhìn một cái đã nhìn ra là dầu siết, cũng căng thẳng hỏi, “Sở Vũ Triết siết em sao? Lại đây cho anh nhìn xem có nặng hay không.”
Bạch Nhược Y lén trợn mắt nhìn Thẩm Đình Thâm một cái, ngoài cười nhưng trong không cười né tránh ánh mắt của Cố Thần Trạch, rụt cổ một cái, “Không có sao, không có việc gì...” “Nhưng mà...” Cố Thần Trạch vẫn kiên trì muốn kiểm tra một chút mới được
“Được rồi! Trước đó tôi đã kiểm tra rồi, thật sự không có chuyện gì, chúng ta đi nhanh đi
Tôi đi lấy xe trước!” Thẩm Đình Thâm khẽ ngắt lời Cố Thần Trạch, sau đó vội vã đi ra ngoài
Còn lại một đám người cái hiểu cái không nhìn bóng lưng bước nhanh rời khỏi của Thẩm Đình Thâm, như có điều suy nghĩ
Chỉ có mình Bạch Nhược Y mặt mày lúng túng
Đoàn người đi vào nhà Cố Thần Trạch, mấy người vây quanh ghế sofa bắt đầu nói về chuyện của Sở Vũ Triết
Cố Thần Trạch rót cho bọn họ mỗi người một ly nước, còn mình thì ngồi cạnh Chu Dụ
Anh ta nghiêng đầu hỏi Bạch Nhược Y và Bạch Kiển, “Hai người có biết Sở Vũ Triết và Bạch Nhược Y có hôn ước khi còn bé hay không?” Bạch Nhược Y và Bạch Kiển liếc mắt nhìn nhau, Bạch Kiến khẽ thở dài một hơi, đã đến lúc này, lừa gạt chuyện hôn ước nữa cũng không có ý nghĩa gì, “Ừ, đó là mẹ của Bạch Nhược Y cố tình căn dặn, chuyện này nói ra rất dài dòng, tôi cũng không phải là ba ruột của Bạch Nhược Y...” “...” Cổ Thần Trạch gãi đầu, có chút xin lỗi ngắt lời của Bạch Kiến, “Chú à, thật ra thì chú nói những chuyện này, chúng cháu đều biết rồi.” “Mọi người đều biết rồi hả?” Bạch Kiển hết sức kinh ngạc nhìn Cố Thần Trạch, nghĩ thầm chuyện ông chịu nhiều khổ sở dầu lâu như vậy, bọn họ lại đều biết hết rồi? Cố Thần Trạch cười hì hì, sau đó nháy mắt với Thẩm Đình Thâm.
Thẩm Đình Thâm hiểu ý, có lẽ là bởi vì Cổ Thần Trạch không biết nói như thế nào, liền ném chuyện này cho anh.
Thẩm Đình Thâm ngồi bên cạnh Bạch Nhược Y, bưng cốc nước lên uống một ngụm, giọng nói lạnh lùng từ từ vang lên trong phòng, “Là thế này, chúng cháu có một người bạn là trinh thám, anh ta rất lợi hại, tra ra hết chuyện của hai người, hơn nữa cháu nghĩ có thể chúng cháu biết còn nhiều hơn hai người một chút
Đó là rốt cuộc tại sao Sở Vũ Triết muốn kết hôn với Bạch Nhược Y, hai người hiểu rõ không?”
Bạch Nhược Y và Bạch Kiển cùng nhíu mày, lắc đầu một cái.
Từ lúc Bạch Kiến bị Sở Vũ Triết bắt cóc, ông vẫn không hiểu Sở Vũ Triết rốt cuộc vì cái gì? Thật sự vì hôn ước khi còn bé sao? Bây giờ là thời đại nào rồi, Sở Vũ Triết còn phải làm đến nước này sao? Còn Bạch Nhược Y lại càng không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Sở Vũ Triết vốn là học trường đại học mấy năm trước của mình, lúc ở đại học quan hệ thật sự không tệ
Nhưng cũng không phải thích đến mức muốn kết hôn mà, hơn nữa Bạch Nhược Y cũng biết Sở Vũ Triết thích một người khác
Vậy Sở Vũ triết rốt cuộc vì cái gì mà không tiếc dùng thủ đoạn phạm pháp cũng muốn ép mình kết hôn với anh ta? Thẩm Đình Thâm không thể tin nổi thở dài một cái, chân mày bén nhọn không tự chủ nhíu lại, “Hôn ước của nhà họ Sở và Bạch Nhược Y không phải chỉ là một ước định mà thôi, còn liên quan một số tài sản lớn, đây có thể là do mẹ ruột của Bạch Nhược Y và bảo đảm hạnh phúc nửa đời sau của con gái, cố ý sắp xếp.” “Hả?” Bạch Nhược Y thắc mắc nhìn Bạch Kiến.
Nghe đến đây, đầu Bạch Kiến muốn chia thành hai, ông hoàn toàn không biết lời đó là có ý gì, “Một số tài sản lớn? Hạnh phúc nửa đời sau? Ý của cậu là nếu nhà họ Sở kết hôn với Bạch Nhược Y là có thể lấy được khoản tài sản đó sao?” Ông nghĩ đến ban đầu mẹ ruột của Bạch Nhược Y tìm đến mình, bảo mình nhận nuôi Bạch Nhược Y, cam đoan phải chăm sóc cô thật tốt, nuôi như con gái ruột thịt
Sau đó bà cho ông một khoản tiền vô cùng lớn, để Bạch Kiển xây dựng Bạch thị ở thành phố H, phát triển tài hoa của mình
Khoản tiền vô cùng lớn này đã làm cho mười mấy năm đó Bạch Kiến như cá gặp nước, ông hoàn toàn chưa từng nghĩ đến, cũng không dám nghĩ tới thì ra mẹ ruột của Bạch Nhược Y còn để lại cho Bạch Nhược Y một khoản tiền khác.
“Đúng vậy.” Thẩm Đình Thâm trả lời chắc chắn, “Trần Duệ tra được, phải cầm giấy kết hôn của Sở Vũ Triết và Bạch Nhược Y đi tìm một người mới có thể lấy được khoản tiền đó
Nhưng lại chưa tra ra, người quan trọng giúp mẹ ruột của Bạch Nhược Y cất giữ khoản tiền đó rốt cuộc là ai
Nhưng chúng cháu có thể nhìn ra được, nhà họ Sở bọn họ nhất định biết người này.”
Đến đây, Bạch Nhược Y và Bạch Kiến cuối cùng cũng hiểu rõ mục đích của nhà họ Sở là cái gì.
Bạch Nhược Y nhẹ nhàng hỏi, “Vậy các anh biết số tài sản lớn này rốt cuộc là bao nhiêu tiền không?”